
hỏi ý kiến của tôi, tôi….. tôi không muốn đi…..”
“Không đi liền từ chức !” Anh Bồi không kiên nhẫn nói.
An TIểu Tâm nhìn Anh Bồi nóng nảy , nuốt nuốt nước miếng, tội nghiệp nhìn Đinh Phổ Nguyệt một chút. Đinh Phổ Nguyệt nhún vai, làm một cái tư thế lực bất tòng tâm. Lúc này cô cũng không giám đụng vào Anh Bồi chẳng khác gì buốt râu cọp. Toàn bộ ngày nghỉ Tết âm lịch, An Tiểu Tâm đều ở cùng người nhà.
Cô và Đinh Phổ Nguyệt đều cùng trở về căn biệt của An Thắng Phong ở
vùng ngoại thành, bốn miệng ăn ở cùng một chỗ, giống như nhiều năm trước kia thật vui vẻ đón Tết. Buổi tối ngày ba mươi, An Tiểu Tâm và Đinh
Phổ Nguyệt đưa quà tặng hiếu kính AN Thắng Phong cùng Tần Thu Huân, làm cho hai trưởng bối trên mặt như nở hoa. An Tiểu Tâm giúp Tần Thu Huân
làm một bàn nhỏ đồ ăn ngon, An Thắng Phong mở một lọ Mao Đài trân quý,
bốn người vui vẻ hòa thuận ngồi cùng một chỗ, vừa xem tivi vừa ăn cơm.
Mỗi lúc như thế này, An Tiểu Tâm có một loại ảo giác, mình chính là đứa
nhỏ của An Thắng Phong và Tần Thu Huân, Đinh Phỏ Nguyệt chính là em gái
ruột của mình. Tuy rằng đại đa số thời gian Đinh Phổ Nguyệt đối với mình không tốt lắm, nhưng nếu như là em gái ruột, còn có cái gì phải so đo? Lúc này Đinh Phổ Nguyệt uống một hớp rượu cũng nhìn về phía An Tiểu
Tâm, ánh mắt trong suốt.
An Tiểu Tâm nhịn không được véo véo khuôn mặt Đinh Phổ Nguyệt, cười hì hì nói: “Ha ha, chị biết em đang suy nghĩ cái gì, khẳng định cùng suy nghĩ trong lòng của chị.”
Đinh Phổ Nguyệt gạt tay cô, không hài lòng nói: “Thiên tài cùng chị giống nhau, chị xem chị đi, uống chút rượu liền say khướt.”
An Tiểu Tâm không để ý tới, cánh tay quàng vào cổ Đinh Phổ Nguyệt,
Đinh Phổ Nguyệt lẩn tránh, hai người không khỏi hi hi ha ha đứng lên đùa giỡn. An Thắng Phong và Tần Thu Huân ở bên cạnh vui vẻ nhìn, không khí
hòa thuận, hạnh phúc.
An Tiểu Tâm mượn chút rượu, nắm tay Đinh Phổ Nguyệt đối với An Thắng Phong và Tần Thu Huân nói: “Ba, dì, hai người nắm tay làm lại với nhau, cũng cho con cùng Phổ Nguyệt yên tâm.”
Đinh Phổ Nguyệt lặng đi một chút, lập tức cũng cười lên nói: “An Tiểu Tâm chết tiệt, lại đoạt lời kịch của em.”
Tần Thu Huân mặt có chút đỏ, tuy rằng bà cũng sắp 50 tuổi, nhưng
hiện tại nhìn dưới ánh đèn, hai gò má đỏ tươi, thật đúng là động lòng
người. An Thắng Phong khụ khụ, cười hì hì kéo Tần Thu Huân qua nói: “Vẫn đợi những lời này của các con , nếu không ba thật khó mở miệng mà,ba và thu Thu Huân đã sớm làm thủ tục từ tám trăm năm rồi”
An Tiểu Tâm với Đinh Phổ Nguyệt cùng nhau liếc mắt một cái, đồng
thanh hét ầm lên, một người chạy về phía An Thắng Phong, một người chạy
về phía Tần Thu Huân. Mọi người cười đùa cùng một chỗ, Đinh Phổ Nguyệt
đặc biệt bất mãn, đối với An Thắng Phong nói: “Không được, vừa không
có nhẫn kim cương, lại khong có tiệc cưới, cũng không có tuần trăng mật, mẹ con không thể liền như vậy gả cho ba.”
“Trời ạ, cái đó không trọng yếu, chỉ cần ba chị đối với dì tốt là được.” An Tiểu Tâm vội vàng giúp An Thắng Phong nói chuyện
An Thắng Phong lúc này xuất ra thân phận trưởng gia nói: “Sao có thể thiếu tuần trăng mật? Ba cùng Thu Huân là đang chờ các con a.
Chờ các con mang một chàng rể hiền về cho ba, mọi người cùng nhau đi du
lịch.”
Thấy đề tài chuyển đến trên người mình, An Tiểu Tâm và Đinh Phổ
Nguyệt đều chột dạ không chịu nói chuyện. An Thắng Phong với Tần Thu
Huân liếc mắt nhìn nhau một cái, lúc nhìn An Tiểu Tâm thì trong mắt mang theo nhiều thương tiếc cùng lo lắng.
Ngày đầu năm mới, An Tiểu Tâm đến nhà Tiểu Thao chúc tết. Cô mua rất nhiều đồ đạc, để đầy trong ghế sau taxi. Đến dưới lầu, gọi điện thoại
kêu Tiểu Thao xuống dưới giúp cuối cùng mới đem đồ vật khiêng lên. Vừa
vào nhà, mẹ Tiểu Thao nhiệt tình đón An Tiểu Tâm đi vào. Ba Tiểu Thao
mất sớm, cho nên trong nhà chỉ có Tiểu Thao cùng với mẹ. Mẹ Tiểu Thao
thấy An Tiểu Tâm mang nhiều đồ như vậy ngượng ngùng nói: “Tiểu Tâm a, con tại sao lại mang nhiều đồ như vậy. Dì cũng không thiếu cái gì, con không cần phải lo lắng cho dì.”
An Tiểu Tâm vỗ vỗ tay mẹ Tiểu Thao nói: “Dì à, nhìn người nói
kìa, trước đây con cũng ăn không ít cơm của dì mà, dì cũng chưa từng
theo con xin tiền. Con hiện tại chính mình kiếm được tiền, đương nhiên
muốn hiếu kính người a.”
Mẹ Tiểu Thao đôi mắt đỏ lên, không tự giác nói: “Nếu Tiểu Triều vẫn còn thì tốt rồi, con gả vào đây, dì chắc chắn rất v…ui..”
An Tiểu Tâm đôi mắt lập tức đỏ lên, cô tuy rằng không phải lần đầu
tiên nghe những lời này, vốn tưởng rằng tâm sớm đã chết lặng nhưng không ngờ vẫn khơi dậy đau đớn sắc nhọn. Nếu Dịch Triều còn sống, những năm
này dì cũng không cần vất vả kiếm tiền nuôi Tiểu Thao ăn học như vậy.
Mỗi lần tới nơi này, cô đều cảm thấy mình là tội nhân. Tuy cảm giác sống không bằng chết nhưng cô lại vẫn tiếp tục bức chính mình đến.
Mẹ Tiểu Thao đến nay còn không biết Đặng Dịch Triều là vì cứu An
Tiểu Tâm mà chết, nếu đã biết, nếu đã biết không biết còn có thể hoan
nghênh cô như vậy không. An Tiểu Tâm không nói, không phải sợ mẹ Tiểu
Thao hận cô, mà là sợ bà từ nay