
p ở trên đùi Tiểu Thao, tựa như
đang phát tiết cái gì đó rồi nói: “Muốn tức chết chị a, cậu đi phiên
dịch văn chương cho chị. “
Tiểu Thao lầu bầu lẩm bẩm mà nói: “Chị là cái tên đần độn, những thứ
văn chương Bồ Đào Nha kia nguyên bản đều là Anh văn, người ta cũng đang
sao chép in lại nơi này, chị chỉ cần lên mạng lục là có thể lục ra.”
“Vậy sao?” An Tiểu Tâm tò mò đi tới trước bàn đọc sách cầm lên một quyển tạp chí nhìn, nhìn hồi lâu hỏi: “Không có a, ở đâu?”
Tiểu Thao đi tới, chỉ vào một hàng chữ dưới cuối cùng của văn chương, nói: “Đây không phải sao?”
An Tiểu Tâm trợn tròn mắt hạnh, cầm tạp chí lên lại gõ Tiểu Thao đầu, hầm hừ nói: “Tiếng bồ đào nha, chị xem có thể hiểu sao? !” An Tiểu Tâm cơm nước no nê, cũng không quản Tiểu Thao chui đầu vào
trước máy vi tính vất vả cần cù cày cấy, thẳng đến nhàn nhã và thoải mái nhìn chằm chằm vào TV. Nhìn một chút liền mê ly rồi ngủ mê man.
Không biết ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy trên mặt tựa hồ có đồ vật gì đó, nhẹ nhàng, ngứa một chút, không để cho cô ngủ thật tốt. Mở ra đôi mắt
mệt mỏi, đầu to lớn của Tiểu Thao đang ở trước nàng loạn quạng. Cô ngáp
một cái hỏi: “Lấy xong rồi?”
“Ừ.” Thanh âm có chút kỳ dị.
“Mấy giờ rồi?” Nàng lại hỏi.
“11 giờ rồi.”
“A” An Tiểu Tâm nhảy lên “Đã trễ thế này a, Tiểu Thao, chị tiễn đưa cậu trở về, đi thôi.”
“Không cần, em đây đã lớn cần chị tiễn về sao?” Tiểu Thao khinh thường.
An Tiểu Tâm nghĩ tới tối nay gõ Tiểu Thao thiệt nhiều lần, phải dỗ
dành hắn một cái mới được, vì vậy nịnh hót mà cười cười, ôm sát cánh tay Tiểu Thao nói: “Làm sao có thể không tiễn a, cậu là đứa em mà chị thích nhất a, ít nhất phải tiễn xuống dưới lầu.”
Tiểu Thao biết bộ đức hạnh kia của An Tiểu Tâm, cũng liền bởi vì cô
xé mình ra cửa. Đi xuống tới lầu dưới, đi không có mấy bước, liền nghe
đến động cơ xe trên đường, một chiếc xe nhanh chóng lái qua, thiếu chút
nữa đụng vào An Tiểu Tâm. An Tiểu Tâm lảo đảo né tránh, trong miệng giận dữ mắng: “Có lúc xe audi chạy chậm, không phải là thứ tốt”
Tiểu Thao vội vàng đem An Tiểu Tâm kéo qua, tức giận nói: “Chị xem
chị đi, một chút cũng không cẩn thận, còn không mau trở về đi.”
An Tiểu Tâm cúi đầu nhìn chính mình, chân mang dép lông mềm đầu to,
quần áo ở nhà trên thân mình bị ép tới nhăn nhúm. Giơ tay lên sờ tóc của mình, mao nhung nhung*, hơn phân nửa cũng là ổ gà như một mớ lung tung, hỗn loạn.
(*Mô tả lông của động thực vật: như tiểu bạch thỏ)
“A, đúng là nghi dung không ngay ngắn*, lại nói, có chút lạnh.” An
Tiểu Tâm hắc hắc mà nói, buổi tối gió rất lạnh, cô không có mặc áo
khoác, lạnh tới run cầm cập.
(*Nghi dung không ngay ngắn: hình dung dung mạo của con người, hoặc mặc không chỉnh tề)
Tiểu Thao muốn cởi áo khoác của mình cho cô, An Tiểu Tâm vội ngăn cản hắn: “Tốt lắm tốt lắm, em mau đi đi, chị lập tức liền chạy về nhà.”
Tiểu Thao thấy cô co rúm lại thành bộ dáng kia, cũng muốn để cho cô
đi nhanh lên một chú, vì vậy ngoài ý muốn ở trên mặt An Tiểu Tâm đánh
lén hôn một cái: “Được, đây là hôm nay em giúp chị làm việc nên xứng
đáng nhận được, bái bai.”
Nói xong, hắn mở ra chân dài, bộ dạng xun xoe chạy.
An Tiểu Tâm vuốt mặt của mình ngẩn người một chút, sau đó giận đến
dậm chân hét: “Rõ ràng ăn cơm chị làm, làm gì còn phải. . . . “
Đêm khuya tĩnh lặng, thanh âm An Tiểu Tâm truyền đi thật là xa, cũng
dọa chính cô giật mình. Vì vậy cô vội vàng im tiếng, một bên tự nói “Trẻ em cũng biết sỗ sàng” bên ôm chặt hai cánh tay của mình, giống như con
thỏ hướng tới trước đơn vị cửa lầu của mình chạy đi.
(*dạng như chung cư)
Thở nhẹ chạy đến đơn vị cửa, thấy cửa chính mình bị chặn lại bởi một
người. Cô híp mắt liếc nhìn, sau đó mặt trầm xuống, nghĩ vòng qua người
kia đi vào.
Nhưng là cô đi phía trái, người nọ liền hướng trái. Cô hướng phải,
người nọ liền hướng phải. Cuối cùng cô không có cách nào, nghiêm mặt
cứng ngắc, lạnh lùng quát một tiếng: “Tránh ra!”
“Ai!” Một tiếng thở thật dài tràn ra, người trước mặt này cởi xuống áo khoác tây trang, khoác lên trên người An Tiểu Tâm.
An Tiểu Tâm mặt không chút thay đổi, bả vai run lên, mặc cho món tây trang tinh xảo đắt giá đó rơi trên bụi bậm.
Gió đêm khiến An Tiểu Tâm không ngừng phát run, nhưng cô mím chặt
khóe miệng, thân thể dị thường thẳng tắp nâng cao, nàng tái diễn nói:
“Tránh ra.”
“An An, không thể nói một chút?”
“Không thể.”
“An An, chuyện quá khứ lâu như vậy, vẫn không thể tỉnh táo nghe anh giải thích sao?”
“Tôi không muốn nghe.”
“Như thế nào mới có thể cho anh một cơ hội?”
“Anh đem ẩm ướt trả lại cho tôi.”
“An An, năm đó chỉ là ngoài ý muốn, chẳng lẽ em muốn áy náy cả 1 đời
sao?” Thanh âm của người đàn ông đau đớn mang theo bất đắc dĩ.
“Ha ha” An Tiểu Tâm cười mà rớm nước mắt “Tôi không phải đau lòng,
tôi hối hận vì không hiểu được tình hình ở thời điểm hắn còn sống. Tôi
hối hận bởi vì anh, một lần lại thêm một lần khiến Dịch Dịch thương tâm”
“Người ,ới vừa rồi là em trai của Đặng Dịch Triều? Anh nhìn thấy hắn
hôn em, hai người có quan hệ thế nào?” người đàn ông không nhịn được
hỏi.
“Vô sỉ!” An Tiểu Tâm giậ