
thơm hương cá
xác-đin tỏi tỏa ra bốn phía cũng làm tốt lắm.
Hai món một canh việc lớn đã thành, An Tiểu Tâm đem thớt cùng bát đũa thu thập dọn dẹp sạch, đưa vào chỗ cũ, nồi cơm điện vừa vặn phát ra
“Tích tích” hai tiếng kêu to, cơm cũng lúc này làm xong.
An Tiểu Tâm một ngày tâm trạng xuống rốt cuộc chuyển biến tốt lên, cô hé miệng mà cười cười, bên môi như ẩn như hiện hai lúm đồng tiền. Cô
thích loại cảm giác tất cả có thể nắm giữa này, sẽ không gấp cũng sẽ
không loạn. Làm từng bước, vừa vặn!
Lúc này, cửa phòng bếp mở ra, Tiểu Thao đầu dò xét đi vào nói: “Thơm quá à, đã làm xong?”
An Tiểu Tâm cởi tạp dề của mình xuống, buồn cười mà nói: “cậu thật là lỗ mũi cchó, mau tới giúp một tay bưng canh.”
Tiểu Thao đi vào bưng lên canh ra bên ngoài chạy ra vừa nói: “Đinh Phổ Nguyệt trở lại, còn dẫn theo người.”
“Vậy sao?” An Tiểu Tâm bưng cá theo ở phía sau, có chút nghi
ngờ nghĩ, không phải là cùng Anh Bồi đi ra ngoài sao? Mang ai tới rồi
hả ?
Suy nghĩ còn chưa có thong suốt, An Tiểu Tâm phát hiện mình bưng
khay cá kia hướng về phía người đàn ông đang ngẩn người ra ngồi trên ghế sa lon phòng khách nhỏ.
Anh. . . . . Anh Bồi? An Tiểu Tâm nghĩ mình dứt khoát té xỉu
thôi. Bất kỳ một người nào ở trong công ty làm trâu làm ngựa mệt nhọc
một ngày, cũng không muốn về đến nhà còn chứng kiến thấy mặt kẻ bóc lột
(kẻ lợi dụng) mình. Dĩ nhiên, Đinh Phổ Nguyệt ngoại lệ, Anh Bồi không
phải là kẻ bóc lột của cô ấy, mà là ông chủ vàng. An Tiểu Tâm âm thầm
nghiến răng, do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn là gian nan nặn ra nụ cười
lên tiếng chào hỏi: “phó tổng giám đốc Anh, làm sao anh tới đây a? Hoan
nghênh. . . . .Hoan nghênh a.”
Anh Bồi ngồi ở chỗ đó thần thái tự nhiên, chỉ là một trong đôi mắt
toát ra một chút tia hài hước. An Tiểu Tâm mặc áo baby ngây thơ dừng
đứng ở nơi đó, tóc main hung mềm rủ xuống bên tai, một đôi mắt trợn thật lớn, Anh Bồi dù thế nào xem cũng xem không ra trong ánh mắt kia có ý
hoan nghênh .
Hắn lười biếng trả lời một câu: “Phổ Nguyệt nói muốn trở lại thay quần áo.”
Vẻ mặt hắn nói chuyện không giống như là ở trong nhà người khác,
giống như là tại chính nhà mình. An Tiểu Tâm nhíu nhíu mày, cảm giác bộ
dạng bưng cá của mình như người hầu gái trong nhà người khác, vì vậy vội vàng đem cá để lên bàn. Lúc này Tiểu Thao lại đã xới cơm tốt ra ngoài,
kéo bím tóc An Tiểu Tâm ra nói: “Tâm Tâm, đi lấy vỉ dưa chuột.”
An Tiểu Tâm đáp ứng chạy đến trong phòng bếp, liền kéo dài thời gian
không đi ra. Cho đến khi Đinh Phổ Nguyệt ở bên ngoài gọi cô, cô mới cầm
dưa chuột chầm chập bò đi ra ngoài. Đinh Phổ Nguyệt đã đổi xong đồ dạ
hội màu cam, áo khoác một cái áo khoác trắng , trang sức tinh xảo, thân
thể lượn lờ, phong thái yểu điệu.
Thấy cô ra ngoài, Đinh Phổ Nguyệt nói: “chị, mẹ em nói Chủ nhật chị về nhà sớm một chút.Em đi à.”
An Tiểu Tâm gật đầu một cái, Đinh Phổ Nguyệt bất mãn liếc mắt nhìn
Tiểu Thao, rảnh rang mà nói: “Chị, chị xem Đặng Thao, gặp người cũng
không biết chào hỏi, chỉ rõ biết ăn.”
Tiểu Thao vùi đầu ăn canh, trong miệng vừa nói: “Tâm Tâm, đừng nghe Đinh Phổ Nguyệt. Em đã sớm chào hỏi, chị ấy không thấy.”
An Tiểu Tâm quay đầu nhìn Anh Bồi một chút, tượng ôn thần kia cái gì
bày tỏ cũng không có, còn có vẻ mặt ngàn năm như một ngày cười như không cười. An Tiểu Tâm thở dài, há mồm đối với Đinh Phổ Nguyệt nói: “Không
phải có chuyện muốn đi ra ngoài?”
Nghe lời này, Anh Bồi cũng biết An Tiểu Tâm có ý tứ muốn tiễn khách,
bên môi cười một tiếng, chậm rãi đứng dậy kéo Đinh Phổ Nguyệt qua nói:
“Chúng ta đi thôi.”
Đinh Phổ Nguyệt gật đầu một cái, quay đầu lại liếc Đặng Tiểu Thao một cái, nói: “Tiểu Thao, đừng cứ mở miệng một tiếng Tâm Tâm, cậu vĩnh viễn cũng không bằng được Triều Triều”
Đặng Tiểu Thao rốt cuộc ngẩng đầu, đôi mắt to xinh đẹp có chút bị
thương nhìn chằm chằm Đinh Phổ Nguyệt. Đinh Phổ Nguyệt cười khúc khích,
nắm lấy Anh Bồi thẳng đi ra ngoài.
Ăn cơm xong, Tiểu Thao lại đi đến chỗ máy tính, An Tiểu Tâm lòng
không yên rửa bát. Trong lòng cô nghĩ tới chuyện tình Đinh Phổ Nguyệt
phải làm sao? Ngay từ đầu hơi có chút khi dễ cũng mang điểm không liên
quan tới tâm tình của mình đi ra, An Tiểu Tâm bắt đầu suy tính đến phải
làm sao hướng đến dì và cha giải thích. Nếu cha và dì biết Đinh Phổ
Nguyệt bị người ta coi là tình nhân, không ọc máu tươi tại chỗ cũng
không được.
Nói đến quan hệ gia đình của An Tiểu Tâm, thật đúng là có một mớ hỗn
loạn tình tiết cẩu huyết*. Mẹ ruột An Tiểu Tâm – Tần Xuân Hinh là một
họa sĩ nổi tiếng bên mỹ, nhưng thành công danh toại đều là sau khi ném
chồng bỏ con mới thực hiện được. Khi đó thiên tính cố chấp không thể kềm chế được, Tần Xuân Hinh không chịu nổi cuộc sống khô khan giúp chồng
dạy con, dựa vào người tình cũ trợ giúp, một thân một mình đi mỹ quốc
xông pha, để lại An Tiêu Tâm kêu than cho thực phẩm*, cùng người cha
thất hồn lạc phách. Lúc này, dì – Tần Thu Huân tân góa phụ của An Tiểu
Tâm gánh vác trọng trách chăm sóc hai cha con, mang theo con gái của
mình Đinh Phổ Nguyệt tiến vào An gia. Vì vậy qua nhiều năm như vậy