
ến thành cái dạng hiện
tại lại không phải bởi vì Haera, mà là bởi vì…… Hugo?
Chẳng lẽ nói, người Cinderella chân chính thích không phải vương tử, mà là Hugo?
Gả cho Haera, là vì giẫn dỗi Hugo, cố ý làm cho hắn lo lắng sốt ruột?
Nhìn Cinderella khóc không còn hình tượng, trái tim cô liền chìm xuống, chìm xuống, trầm sâu xuống.
Cô không nhớ rõ mình đã đi ra khỏi căn phòng kia thế nào .
Chỉ biết là tiếng khóc anh anh của Cinderella vẫn vang bên tai, như một lời nguyền, dời đi không được.
Tiếng khóc kia mạnh mẽ đụng đến tâm cô.
Giày cao gót tạo nên một thanh âm đát đát trên nền đất, cô hít một hơi thật
sâu, cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại, mà khi vừa nâng mắt liền
thấy Isaac.
Trên hành lang thật dài, Isaac đứng ở đầu bên
kia, ngả người dựa vào cách cửa sổ, bức màn nhung thiên nga màu đỏ theo
gió nhẹ nhàng phất phơ, một giây trước che khuất mặt anh, giây tiếp theo lại lộ ra, vòng đi vòng lại, đầu của anh hơi cúi xuống, lông mi dày mà
dài.
Động cùng tĩnh lúc này dung hợp hoàn mỹ, phát thảo ra một bức ảnh tuyệt đẹp, cảnh đẹp ý vui.
Sau đó, anh yên lặng quay đầu nhìn cô, đôi mắt như nước trong mát, khóe môi cười khẽ giơ tay lên : “Hi.”
Bước chân Sriranda như có ý thức dừng lại.
Tầm mắt đi xuống, rơi xuống trên đùi phải của anh, băng gạc đã được lấy ra, mặc dù đã không còn nặng nề như mấy ngày trước nhưng vẫn cần mượn lực
của gậy chống mới đi được.
Áy náy giống như thủy triều ào
tới, cô động môi dưới muốn nói lời xin lỗi, nhưng yết hầu lại như bị thứ gì đó chặn lại, do dự nửa ngày mới bức ra một câu : “Vì sao không ở
trong phòng nghỉ ngơi cho tốt?”
“Tôi đang đợi cô.”
Rõ ràng là một câu nói bình thường nhưng lại làm cho lòng của cô quýnh
lên, giống như mặt đàn bị người nhẹ nhàng chạm lên một cái liền phát ra
âm thanh réo rắt , quanh quẩn thật lâu.
Loại cảm giác này…… Thật quái dị, có chút ngượng ngùng, lại có chút không biết phải thế nào.
Nhưng mà, đáy lòng lại rõ ràng biết nhất định phải đáp lại, phải nói cái gì
đó, không thể lại tùy ý nhân cơ hội chạy trốn giống như vô số lần trong
dĩ vãng, cuối cùng lạc thành đổ nát.
Vì thế, cô đi qua, cố gắng làm cho bước chân thoải mái, nhìn lại ánh mắt của anh, hỏi : “Chờ tôi làm cái gì?”
Isaac vẫy vẫy tay với cô, vẻ mặt thần bí làm cho tâm cô sinh tò mò, đi đến
cửa sổ sóng vai đứng với anh, nhìn về phía hoa viên dưới lầu.
Phía đông hoa viên là chỗ ở của Gary vương tử, lúc này, bên kia vườn hoa bị
huân y thảo che kín có hai bóng người, tuy rằng khoảng cách rất xa thấy
không rõ lắm, nhưng từ cách ăn mặc của vương tử, đúng là Gary cùng
Haera.
Bọn họ quen biết?!
Một ít hình ảnh như chớp điện hiện lên trong óc –
Những bức họa treo trên vách tường thư phòng Haera ;
Vòng hồng tâm quanh Florence trên bản đồ bàn học;
Hắn quyết tâm muốn tìm mười hai viên ngọc, không tiếc vì thế mà trốn đi, rời xa hoàng cung, thậm chí giả kết hôn;
Bức họa Miru phu nhân nới góc cầu thang phòng Gary;
“Anh ấy nói muốn đi thăm một người bạn cũ, vì thế nên em tới đây .”
“Cùng với việc nói ngài ấy thích Miru phu nhân, không bằng nói ngài ấy thích
bức họa kia. Nghe nói đó là do một người bạn học của ngài vẽ .”
“Nếu là bức họa quan trọng như vậy, sao không treo trong phòng ngủ mà lại treo ở góc cầu thang?”
“Trong phòng ngủ đã treo một bức , vị bạn học kia vẽ rất nhiều.”
“Thì ra là thế, tình cảm của ngài ấy với vị bạn học kia nhất định tốt lắm.”
“Đúng vậy, tôi nói rồi, kỳ thật điện hạ là một người rất nặng tình cảm.”
Khi đem tất cả các việc đó sâu chuỗi lại với nhau, chuyện che dấu dưới đó đã trồi lên trên mặt nước –
Haera, là bạn học của Gary?!
Quan hệ của bọn họ rất tốt?!
Bọn họ có lý do nào đó mà cùng tìm mười hai viên ngọc sáp?!
Sriranda sắc mặt thay đổi, quay đầu nhìn chằm chằm Isaac : “Đối với hai người bọn họ anh biết được bao nhiêu?”
“Ưm, nói như thế nào đây……” Isaac dùng một bàn tay chống má ghé vào cửa sổ,
có chút lười nhác đáp,“Chúng tôi đều là học trò của học viện hoàng gia,
mà hai bên học viện Maia cùng Oka Biscay hằng năm đều có một lần giao
lưu, mà hai người bọn họ đều là no.1 …..”
Sriranda đột nhiên chen vào nói : “Bọn họ là no.1, vậy còn anh?”
Con mắt sắc xanh biếc đảo qua một vòng, lộ ra một ánh mắt vô tội như con
chó nhỏ,“Này…… Cô cũng biết , bổn thiếu gia luôn luôn khinh thường hành
động tranh giành hư danh này……”
Sriranda không chịu bỏ qua, truy hỏi : “Thứ mấy?”
Isaac đành phải gục đầu xuống, chậm rãi vươn ba ngón tay, Sriranda nhướng mày : “Thứ ba?”
Ngón tay xoay tròn một vòng, đầu ngón tay chỉa xuống phía dưới.
Vì thế Sriranda hiểu được : “Thứ ba đếm ngược từ dưới?”
Isaac nhún nhún vai, làm vẻ không sao cả.
Sriranda thực bình tĩnh nhìn hắn, nói một câu : “Quả nhiên, ngu ngốc!” Sau đó kéo váy rời khỏi cửa sổ.
Thấy cô rời đi, Isaac uy một tiếng,“Cô sẽ không vì vậy mà tức giận, lại không để ý tới tôi chứ?”
Sriranda quay đầu liếc mắt nhìn anh một cái : “Đừng nói bậy, tôi không có nhàm
chán như vậy.” Dừng một chút, rõ ràng cảm thấy không cần phải giải
thích, lại không biết vì cái gì vẫn giải thích ,“Tôi có việc muốn