
bằng tai còn đau đớn hơn cả nhìn bằng mắt.
Ta bỗng muốn cười, một nụ cười trào phúng. Ta nghĩ, nếu như một ngày nào đó các fan của mỗ Lăng ta mà biết, Lăng mẹ kế đại nhân mà xưa nay bọn
họ vẫn luôn ngưỡng mộ không ngờ lại “thúc thủ” trước một nhân vật trong
chính cuốn sách của mình, thậm chí cuối cùng còn ngốc nghếch vì không
muốn mình trở thành quân cờ uy hiếp người đó mà…
Ta không ngốc, thật đó.
Ta không phải tên ngốc, mà là người kia.
Chỉ sợ, ông trời không tin.
“Lăng Nhi!”
“Thượng Quan Lăng cô điên rồi!”
Khi nhắm mắt lại ta nghiêng cổ về phía lưỡi đao, chỉ cần một chuyển động hoàn mỹ là có thể kết thúc tính mạng của mình, ta không nhìn thấy ánh
mắt yêu thương của Đông Phương Cửu trong khoảnh khắc đã biến thành cơn
lửa giận ngập trời, và một giây sau đó trong đôi mắt phượng như sao sáng kia chỉ còn lại toàn là tuyệt vọng và đau đớn, tựa như trên đời này
không còn bất cứ thứ gì có thể làm hắn lưu luyến nữa.
Nhanh như chớp, tay ta đã bị ai đó nắm thật chặt, rất chặt.
Mở choàng mắt ra, trước mặt toàn bộ đều là sương mây trắng xóa phiêu
bồng trôi nổi, trong khoảnh khắc ta không nói rõ được cảm xúc trong lòng mình.
Ta ngẩng đầu lên nhìn hắn, tay trái hắn cố sức nắm lấy một nhánh dây leo, tay phải giữ chặt tay ta.
Dây leo khá mảnh, lúc đó trong đầu ta bỗng lóe lên ý nghĩ sợi dây leo
này rốt cuộc sẽ chịu đựng được thêm mấy giây nữa thì đứt đây.
“Đừng sợ.” Đông Phương Cửu mím môi cười, ánh mắt ấm áp khiến người ta yên lòng.
Nhưng lòng hắn lại không hề vững vàng như ánh mắt đó.
Lòng bàn tay hắn ướt đẫm mồ hôi, tay ta dần dần trượt khỏi bàn tay đang siết chặt của hắn.
Chẳng biết bao nhiêu giây trôi qua, trong mắt hắn chậm rãi hiện ra một
nụ cười rất nhẹ, mỹ lệ mà mộng ảo, như thật như mơ, mê hoặc lòng người.
Hắn nói: “Lăng Nhi, nàng phải sống, ta cũng vậy, đồng sinh cộng tử, không hợp hai ta.”
Trong chớp mắt, trời đất quay cuồng, ta bị một lực kéo mạnh mẽ ném ngược lên trên…
Ta vẫn mở mắt trừng trừng, mặc cho gió núi xộc vào mắt cay xè.
Thân thể bị lật ngược khiến ta có thể nhìn thẳng vào mây khói nơi đáy
vực, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, đôi mắt phượng hoàn mỹ luôn mỉm cười
đầy yêu thương.
Ta nhìn bàn tay hắn đang buông lỏng tay ta ra, chậm rãi, lưu luyến, buông ra.
Ta nhìn những giọt nước như cơn mưa không cách nào ngăn lại cùng rơi theo bóng hình hắn.
Cùng rơi theo hắn.
Người yêu ta nhất trên đời đã bỏ ta mà đi…
(*) Trích từ Kinh Thi – Bội Phong – Kích Cổ
Tử sinh khế khoát. Dữ tử thành thuyết. Chấp tử chi thủ. Dữ tử giai lão.
Dịch nghĩa: Cùng nguyện sống chết có nhau. Nắm tay cho tới bạc đầu. Đông Phương Cửu… người ta yêu nhất trên thế gian này… đã không còn nữa.
Đó chính là ý nghĩ đầu tiên khi ta thoát khỏi quỷ môn quan quay lại trên vách núi.
Gió núi cuồng bạo, tâm tình ta lại tĩnh lặng vô cùng.
Ta lãnh đạm nhìn người đang đứng trước mặt, người sở hữu một đôi mắt
vàng kim chói lói, ta mỉm cười châm chọc hỏi: “Xem kịch lâu như vậy
không chán sao?”
Hiên Viên Tiêu giật mình, đôi mắt vàng lại lóe lên, trầm giọng nói:
“Không lâu.” Sau đó hắn chìa tay ra, nhìn ta, nhẹ giọng nói: “Lại đây,
đứng sát vực nguy hiểm lắm.”
Ta vẫn giữ nguyên nụ cười… “Sao không cứu huynh ấy?” Ta cúi đầu nhìn thi thể Đông Phương Thất cách đó không xa, trên người hắn lộ rõ hai vết
thương do kiếm đâm, nơi bả vai trái chắc chắn là do Đông Phương Cửu vì
sốt ruột cứu ta mà đâm đại, còn chỗ kia… vết đâm sau lưng là một nhát
trí mạng, nhất định không phải do Đông Phương Cửu gây ra. Lúc ấy tâm
tình hắn đang rối loạn chỉ lo nhào tới vách núi cứu ta, còn thời gian
đâu mà đâm Đông Phương Thất thêm một nhát?
Sự thực quá rõ ràng, Hiên Viên Tiêu đã có mặt từ rất sớm, nếu hắn chịu ra tay tiếp ứng thì…
Ta ngẩng đầu, mắt lạnh băng nhìn chuôi kiếm Hiên Viên Tiêu đang cầm trên tay, vẫn câu hỏi đó: “Tại sao không cứu bọn ta?”
Hiên Viên Tiêu bật cười: “Tại sao ta phải cứu hắn, hắn với ta trước sau chỉ là kẻ địch.”
“Cũng phải.” Ta nói… Nhẹ nhàng lùi về sau hai bước, bên tai nghe rõ ràng tiếng đá vụn rào rào rơi xuống vách núi.
Ống tay áo Thượng Quan Lăng phất phơ trong gió, gương mặt lạnh lẽo như đã chết… Phút chốc tim Hiên Viên Tiêu như thắt lại.
“Mau lại đây!” Hắn nói như ra lệnh. Hắn không dám nhúc nhích… Hai người
gần nhau trong gang tấc, hắn chỉ cần đưa tay lên có thể chạm tới ta, chỉ là khoảng cách trong lòng lại tựa như xa xôi tận chân trời góc biển.
Hiên Viên Tiêu không dám bước tới, hắn sợ ta sẽ lùi xa hơn về phía sau. Phía sau ta chính là vực thẳm.
Ta bật cười, không ngờ lại có thể cười thoải mái đến như vậy.
Đội nhiên, cánh tay trái ta nhói lên đau buốt tận tim gan, cơn nhức nhối bên trong mạch máu cánh tay phút chốc đã lan ra khắp toàn thân, tay
phải ta ôm ngực, cố mở to miệng thở lấy hơi, chỉ sợ nếu không làm vậy ta sẽ chẳng thể nào hô hấp được.
Ta biết… cổ độc đang phát tác.
Ha ha… Thật không ngờ, lần đầu cổ độc phát tác lại trong hoàn cảnh thế này. Xem ra mệnh ta cũng chẳng dày cho lắm.
“Nàng sao vậy?!” Hiên Viên Tiêu kinh hãi, định bước lại gần nhưng lập tức bị ta ngăn cản.
“Ngươ