
ao?”
“Chuyện đó… sư phụ nói không cho phép tỷ đi Lương Quốc… Không cho tỷ gặp…”
Xí, bà đây đi đâu gặp ai cần sư phụ ngươi phê chuẩn sao?
Hừ, Yến Tứ Phương ngươi thật đúng là chẳng đáng tin, ném cho ta một đứa
con ghẻ, còn mình thì đi chơi bời tiêu dao! Tốt xấu gì ta cũng từng là
“lãnh đạo” của ngươi không phải sao?
Í, đùng rồi, ở miền nam… ngoại trừ Lương Quốc, còn có thể đến Thương Mân dạo chơi mà, tới xem thử quốc gia đã sản sinh ra đệ nhất đại mỹ nhân
xem có thực sự đúng là non xanh nước biếc, khắp nơi toàn là tuấn nam mỹ
nữ hay không!
“Được rồi, tỷ đây hứa với ngươi, không nói cho sư phụ ngươi biết, dù gì
ta cũng không dự định đi Lương Quốc, chúng ta đi Thương Mân!” Đá lông
nheo với Vô Cầu một cái, thằng nhóc Vô Cầu nhất thời khoái chí không
chịu nổi.
“Ah~~~~ Thương Mân ~~~~” một hồi lâu sau, thằng nhóc ngu ngốc tròn mắt dường như muốn hỏi “Thương Mân là ở đâu?”
Ta méo miệng hỏi hắn: “Sư phụ ngươi bình thường dạy ngươi những gì?
Thương Mân là cái gì ngươi cũng không biết? ! Đó là một quốc gia, là
thuộc địa của Lương Quốc!”
Vô Cầu sửng sốt, tròn mắt suy nghĩ một lát, trả lời: “Sư phụ dạy ta y thuật, đương nhiên còn có độc thuật!”
“Hết rồi hả?”
Thằng nhóc con lại suy nghĩ một lúc, khẳng định: “Hết rồi.”
Aizz, đứa trẻ đáng thương, nền tảng giáo dục cực kỳ yếu kém!
“Thuyền này ngươi thuê hả?”
“Mua.”
“Sư phụ cứu ngoại công của tỷ, biểu ca tỷ đưa bạc.”
“Cái gì? ! Ngoại công ta bị làm sao?”
Tên tiểu tử Vô Cầu đảo tròn hai mắt một vòng, xỉa một ngón tay ra, nhìn
ta cười hắc hắc, nói: “Aizzz, tỷ không biết chứ, trong hai mươi ngày mà
tỷ ngủ kia đã xảy ra bao nhiêu chuyện kinh thế hãi tục!”
“Nói mau!” Ta nóng nảy, lão gia tử mặc dù thân thể lúc nào cũng khỏe mạnh, nhưng cũng khó chống lại tuổi tác.
“Đầu tiên là hoàng đế đệ đệ của tỷ ôm ‘thi thể ’ tỷ ở trước mặt bá quan
khóc đến mức tắc cả tiếng, tiếp đến là ngoại công kiên cường của tỷ cố
nén không rơi lệ uất nghẹn đến mức té xỉu ở trong điện… Đúng rồi, còn
nữa!” Vô Cầu tựa như rất hưng phấn, nhìn chằm chằm ta hỏi, “Tỷ đã gặp
Diêm Vương chưa?”
“Ngôn Vương? ! Gặp rồi, Vân… Âu Dương Vân mà.” Ta suýt tí nữa lại gọi hắn là Vân tiên nhân.
(Note: Diêm Vương và Ngôn Vương phát âm giống nhau)
“Đúng đúng! Danh xưng ‘Diêm Vương ’ thật đúng là xứng với hắn nha! Hắn quả thực chính là Diêm La vương của địa phủ!”
“Hắn làm sao?” Ta khó hiểu, Âu Dương Vân sao lại thành Diêm Vương được.
“Tỷ không biết đâu, sau khi xác nhận tỷ thật sự không còn thở và đã
chết, hắn lập tức… trời đất ơi, ta lúc đó ở trên điện sợ đến mức ngốc
luôn! Tỷ biết không, móng tay của hắn thoáng một cái mọc dài ra! Hai mắt hắn ngân sắc chứ gì? Nhưng trong nháy mắt liền biến thành đỏ sậm!”
“Ặc…” Là tiên nhân biến thành ma sao? Ngất.
“Tỷ là chết giả, thế nhưng cả trăm người gần đó, là chết thật! Cái tên
Diêm Vương kia giống như bị điên lao ra khỏi Hoàng Cung, ở trên đường
lớn gặp nam nhân nào liền giết nam nhân đó, bên ngoài hoàng cung Ngọc
Quốc các nam nhân trong vòng trăm trượng đều sắp bị một tay hắn giết
sạch rồi! Đó quả thật là một chiêu đoạt mạng, chộp được cổ ai lập tức bẻ gãy đôi! Trời ơi thiệt đáng sợ! ~~~~~ “
Ta kinh ngạc nhìn Vô Cầu, không dám tin vào lời nó nói. Cũng không muốn tin…
“Đừng… Đừng nói nữa…” Ta không dám tiếp tục nghe nữa. Ta là một tội nhân!
Ta không giết bá nhân, nhưng bá nhân vì ta mà chết.
Vô Cầu làm như không nghe thấy lời ta nói, tiếp tục kể: “Sau đó Ất của
nhà tỷ, còn có tên hoàng đế Hiên Viên, cộng thêm một đám người cùng nhau xúm lại mới có thể chế ngự được hắn. Nhưng cái tên điên kia, mặc dù đã
tỉnh táo lại, nhưng ta thấy, cũng không được tỉnh cho lắm, hắn lại lao
cái vèo đến chỗ đệ đệ tỷ đòi ‘thi thể’ của tỷ, nói cái gì rằng tỷ là
Vương phi của hắn, hắn phải mang tỷ về Ngôn Quốc.
「©」 Ha ha, kết quả, đệ đệ của tỷ lại đánh nhau với
hắn, chết sống không đưa ‘thi thể’ tỷ cho hắn, còn khiêu khích muốn lập
tức ban chiếu chỉ an táng tỷ theo nghi thức hạ táng dành cho hoàng hậu!”
Ta nghe mà dại đi, giống như không nghe thấy gì, tâm tư đã lưu lạc đến nơi những người đã bỏ mạng vì ta.
“Cuối cùng, vẫn nhờ biểu ca tỷ lợi hại, bước tới giáng cho hoàng đế đệ
đệ của tỷ một cái tát, đánh cho hắn tỉnh lại! Oa, không biết đánh hoàng
đế thì có cảm giác gì nhỉ! ~~~ “
“Ha ha, ngươi đúng là đồ trẻ con.” Ta bất đắc dĩ lắc đầu.
“Cho nên, tỷ biết không!” Vô Cầu chớp chớp mắt nhìn ta.
“Biết cái gì?” Ta chậm rãi hỏi, lòng rối như tơ vò.
“Ngọc Quốc của tỷ khai chiến với Ngôn Quốc rồi!”
“Cái gì?” Trời ạ, mới hai mươi ngày, hai mươi ngày thôi mà đã có gần
trăm người chết, khói lửa chiến tranh bốn phía nổi lên rồi ư? “Lý do
là?”
“Tỷ chứ ai, à không, chính là cái quan tài trống rỗng của tỷ!” Vô Cầu
tức tối nói, giọng có chút bất bình. “Có điều, tỷ cũng đừng lo lắng, Kim Quốc đã kết liên minh với Ngọc Quốc của tỷ rồi, Ngôn Quốc đánh không
lại đâu.” Vô Cầu lại nghĩ ngợi một lúc, rồi trợn mắt hỏi ta, “Bây giờ tỷ đâu còn là Thượng Quan Lăng nữa, lo nhiều chuyện như vậy làm gì?”
“Ta cười cười: “Đúng vậy. Trên đời này, giờ sẽ không còn Thượng