
biết không?” Râu quai nón cười nhăn nhở, nhìn chằm chằm mọi người.
Ngoại trừ ba người cùng bàn lắc đầu lia lại ra, toàn bộ cả khách điếm, ai nấy đều ngoảnh cổ nhìn về phía râu quai nón.
“Chính là vì cái cô công chúa Ngọc Quốc đã chết kia!”
“Gì! ——” mọi người đều kinh ngạc sửng sốt.
“Ta có một huynh đệ là người Ngôn Quốc, hắn chỉ là một văn nhân, mở
miệng chỉ biết ‘chi, hồ, giả, dã’ (*), thế nhưng tháng trước lại bỗng
dưng bị bắt đi sung quân, chính là bởi vì Ngôn Vương muốn khai chiến với Ngọc Đế, thề rằng phải đoạt lại vương hậu của hắn!”
(*) là những trợ từ mà các văn nhân hay dùng.
“Vương hậu của Vân Lăng Vương?”
“Vậy liên quan gì đến Thượng Quan Lăng đã chết?”
“Ta biết, ta biết, Thượng Quan Lăng thiếu chút nữa đã gả cho Vân Lăng
Vương, nhưng trong ngày đại hôn lại biến mất, còn Vân Lăng Vương không
hiểu sao lại hoãn lại ngày thành hôn.”
“Nhưng Thượng Quan Lăng đã chết rồi, huống hồ hôn sự này lại chưa kết thành, sao là vương hậu của Ngôn Vương được?”
Râu quai nón cười đắc ý, oang oang nói: “Ngôn Vương người ta nói rằng——
Thượng Quan Lăng, sống là vương hậu của hắn, chết cũng phải chôn cùng
huyệt với hắn!”
“Xì hìhì —— “
Giọng cười không nhịn phụt ra này cũng chỉ có thằng nhóc ngu si không biết lễ phép kia có thể làm ra thôi.
Ta đột ngột chuyển hướng, nhìn về phía mọi người đang chỉa mũi dùi vào
bọn ta khẽ gật đầu, cười nhạt, tỏ ý áy náy, ánh mắt mọi người lúc này
mới rút ra khỏi người bọn ta.
Một giây sau, một tay ta lén lút nhéo lên cánh tay thằng nhóc Vô Cầu,
hung hăng véo một cái, còn tay kia rất chính xác bịt chặt luôn cái miệng của nó, cười hì hì khoái trá nhìn tên tiểu tử vì đau quá không chịu nổi mắt đã rưng rưng, 「©」 ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng
nói: “Đi theo ta, thì phải tỏ ra thông minh một chút, hai chúng ta
không một ai biết võ, lỡ trêu chọc bọn thất phu, ta có thể bỏ chạy nhanh hơn ngươi, tự ngươi nên suy nghĩ làm thế nào!”
Buông tay ra, Vô Cầu nhìn ta thút thít vẻ oan uổng, đôi mắt to chớp
chớp, trách ngược lại ta: “Thôi đi! Nếu không có ta bảo vệ, trên đường
đi tỷ đã bị đùa giỡn mấy lần rồi? Bỏ chạy thì có tác dụng gì?”
Ta. . . nhịn. Chẳng phải chỉ là biết hạ độc thôi sao? Có gì hay đâu! Xí, bà đây đâu có lạ gì!
“Aizz, Tiểu Lăng Nhi, thật không ngờ Diêm Vương đối với tỷ thật là si
tình, không chỉ phát cuồng vì tỷ, mà ngay cả chết cũng muốn chôn cùng
với tỷ! Ai da ~~~ ta bị hắn làm cảm động mất rồi~~~~ ô ô ~~~” Vô Cầu một mặt giả khóc, một mặt nhìn bộ mặt nổi đầy gân xanh của ta mà cười trộm, “Nhưng ta vẫn cảm thấy sư phụ ta tốt nhất! Ha ha, Tiểu Lăng Nhi tỷ gả
cho sư phụ ta thì thế nào? Sau này, toàn bộ ma y quán đều do tỷ quản lý, rất uy phong nha!”
Ta liếc thằng nhóc khó ưa kia một cái, túm lấy vạt áo nó kéo lại, dán
sát vào tai nó, nói giọng dữ tợn: “Thứ nhất, ngươi phải tôn xưng ta là
‘sư phụ’, đừng quên thân phận ta hiện tại chính là ‘Ma Y’!” Dừng một
chút, “Thứ hai, ‘Tiểu Lăng Nhi’ cũng không phải để dành cho ngươi gọi!
Cho dù ta không làm ‘sư phụ’ của người, ngươi cũng phải tôn kính gọi ta
một tiếng ‘tỷ tỷ’! Hừ, không bắt tên tiểu tử xấu xa nhà ngươi gọi ta là
‘a di’ là đã dễ dãi với ngươi lắm rồi!”
“Cái bà già này. . . dám ăn hiếp ta. . .” Vô Cầu bất mãn ngước mắt nhìn ta.
“Hắc hắc.” Ta cười. Ăn hiếp ngươi? Ai biểu ngươi nhỏ làm chi? Không ăn hiếp ngươi ta còn ăn hiếp được ai, đúng hong?
Ở bên đây, ta và Vô Cầu đấu võ mồm càng đấu càng vui, ở bên kia câu chuyện bát quái cũng càng lúc càng xôm tụ.
“Tống ca nói gì?”
“Tống đại ca, huynh vừa nói cái gì không giống?”
“Lão Lương đã tước bỏ binh quyền của Đông Phương Cửu?”
“Cửu vương gia bị giam lỏng rồi ư?” Vì sao? ! Sao lại như thế? Tên ngốc Đông Phương Cửu kia lại bị gì nữa
rồi? Trái tim nhảy thót một cái, vội vàng vểnh tai lên nghe…
“Đông Phương Cửu đã giải tán hết tất cả cơ thiếp trong phủ của hắn, duy
nhất giữ lại một người.” Râu quai nón họ Tống nói giọng đầy phấn khích.
“Ai vậy?”
“Aizzz, sao có thể vứt bỏ tất cả mỹ nữ như vậy chứ? Thật là phí của trời…”
“Giữ lại ai vậy?”
Đó gọi là vùi dập của trời! Đồ mù chữ!
Ha ha, có điều tên ngốc Đông Phương Cửu kia kể ra cũng không tồi, đuổi
rất đúng, rất hay, rất tuyệt! ~~ ta âm thầm khoái chí trong bụng. Trong
lúc lơ đãng khóe môi tự động cong lên, tạo thành một nụ cười mỉm chi.
“Cười cái gì? Không nghe người ta nói sao, vẫn giữ lại một người mà! Duy nhất giữ lại một người đó ~~” Vô Cầu cố ý tại nhạo báng bên tai ta.
Liếc cho nó một cái, ta lại quay sang nhìn về phía râu quai nón, trong mắt vẫn còn chút tức giận.
NND ai cho ngươi giữ lại một người chứ?
“Đông Phương Cửu duy nhất giữ lại ‘thiên hạ đệ nhất vũ cơ ’—— Vũ Mị
Nương!” Râu quai nón nhìn vẻ mặt nôn nóng của mọi người ra chiều thích
thú, rồi mới công bố đáp án.
“Phụttt —— khụ khụ…” Lần này kẻ gây ra chuyện “mất mặt” thế này không
phải tiểu Vô Cầu, mà là ta. Ngụm nước chưa kịp nuốt, bị sặc phun ra hết
rồi…
Tặng cho mọi người một ánh mắt “thành thật xin lỗi”, ta vội vàng cúi gằm đầu xuống.
“Lăng tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Đừng đau lòng quá!” Tiểu Vô Cầu lo lắng
giúp ta vỗ