
chính mình chảy xuống.
“Anh vẫn còn trách em sao?”
“Trách em cái gì? Đừng khóc!” Sở Hạo có chút ngốc thay Lâm
Nhật Nguyệt lau nước mắt, nhìn đến cô rơi lệ tâm anh đều nhảy dựng lên.
Cô vì sao lại rơi lệ? Ánh mắt cô nhìn anh tựa hồ có chút bất
đồng với trước đây, tựa hồ đối anh có không đồng dạng tình cảm như vậy.
“Em làm anh một người bên ngoài ngây người năm năm, làm anh có nhà không thể về.”
“Anh chưa bao giờ trách em, nguyệt…… Nguyệt Nguyệt!” Anh
không cần lại kêu cô chị Nguyệt, không cần lại làm em trai cô ,“Nghe nói em muốn kết hôn ?” Tâm của anh rất đau!
“Cho nên anh đã trở lại?” Lâm Nhật Nguyệt ánh mắt lượng lượng xem xét hắn.
“Ừ.” Sở Hạo gục đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Lâm Nhật Nguyệt
“Trở về chúc phúc cho em sao?”
“Anh……” Sở Hạo trầm mặc .
Trở về chúc phúc cho cô? Anh nghĩ cũng không có nghĩ tới! Anh trở về…… Anh trở về là vì chính mình yêu lại làm một lần cố gắng! Nhưng là vì sao anh lại có chút lùi bước ?
Anh sợ hãi sao? Sợ hãi lại bị cô cự tuyệt một lần nữa sao?
“Hạo Hạo, em muốn kết hôn , anh chẳng lẽ không có chuyện muốn nói với em sao?” Lâm Nhật Nguyệt thẳng tắp nhìn anh, không cho anh có
lùi bước.
“Anh…… Có!” Sở Hạo kiên định nhìn Lâm Nhật Nguyệt, hắn không lùi lui!
“À?” Lâm Nhật Nguyệt ý bảo anh nói.
“Nguyệt Nguyệt, năm năm ! Thời gian cùng không gian vẫn chưa
có thể giảm bớt tình yêu của anh với em, ngược lại làm anh càng yêu em,
càng nhớ em! Ở Gia Nã Đại năm năm, anh không có một ngày không nghĩ đến
em, không có một ngày quên em, anh mỗi ngày mỗi đêm trong đầu đều là cái bóng của em! Cho nên nghe được em sắp kết hôn, anh lập tức liền bay trở về, anh không nghĩ cứ như vậy nhìn em gả cho nam nhân khác! Anh nghĩ vì chính mình yêu mà cố gắng! Cho dù bị cự tuyệt anh cũng rất muốn nói,
Nguyệt Nguyệt, em có đồng ý để anh chăm sóc cho em không?” Sở Hạo một
hơi nói xong những lời trong lòng.
Anh nhìn Lâm Nhật Nguyệt, khẩn trương chờ cô trả lời.
Anh thật sự rất khẩn trương a! Vai Lâm Nhật Nguyệt bị anh nắm đau quá a!
Lâm Nhật Nguyệt nhìn anh, lời anh nói cô đều nghe được, rành mạch, một chữ không vấp!
“Nguyệt Nguyệt?” Chậm chạp đợi không được đáp án Sở Hạo nhẹ giọng gọi Lâm Nhật Nguyệt.
“Được” Lâm Nhật Nguyệt thản nhiên phun ra một chữ. Kỳ thật trong lòng cô rất vui vẻ a, anh vẫn là yêu cô!
“Được? Được là ý gì a?”
“Chính anh tự nghĩ đi!” Bỏ lại một câu này, Lâm Nhật Nguyệt đi về nhà
“Nguyệt Nguyệt!” Sở Hạo vội vàng theo sau, trong lòng càng không ngừng cân nhắc Lâm Nhật Nguyệt “Được” Là cái ý gì.
“Nguyệt Nguyệt, ý của em là em nguyện ý?” Sở Hạo có điểm suy nghĩ cẩn thận , nhưng mà anh cần chứng thực một chút.
“Ừ” Lâm Nhật Nguyệt gật gật đầu.
“Thật tốt quá!” Sở Hạo hoan hô.
Hai giây sau –
“Nhưng là, mẹ anh nói em tháng sau sẽ kết hôn , vậy hôn lễ của em làm sao bây giờ?” Cứ nghĩ đến điều này, Sở Hạo chán nản cúi đầu.
“Không có hôn lễ.”
“Không có hôn lễ? Em không kết hôn ?” Sở Hạo vừa mừng vừa sợ.
“Em không có muốn kết hôn, thầm nghĩ muốn anh trở về.”
“Muốn anh trở về?” Sở Hạo cẩn thận cân nhắc những lời này của Lâm Nhật Nguyệt,“Nguyệt Nguyệt!”Sở Hạo gọi, Lâm Nhật Nguyệt đi phía
trước ngừng cước bộ.
“Em là nói vì muốn anh trở về, cho nên gạt anh nói em sắp kết hôn?”
“Đúng.”
“Vì sao? Vì sao làm như vậy?” Sở Hạo vẻ mặt mãn nhãn chờ mong.
“Bởi vì…… Em phát hiện em cũng…… Yêu anh!” Muốn Lâm Nhật
Nguyệt nói ra được như vậy là rất khó khăn, nhưng là cô không thể không
nói, mà cuối cùng hai chữ cô nói được rõ ràng mà hữu lực, ném một cái
bom cho Sở Hạo! À không, hẳn là “Hỉ đạn” Mới đúng!
“Em nói cái gì Nguyệt Nguyệt? Nói lại lần nữa! Nói lại lần nữa!”
Sở Hạo lại nắm vai của cô , vai cô khẳng định là muốn tụ máu mất .
“Anh hẳn là nghe rõ rồi chứ a!” Lâm Nhật Nguyệt không chịu nói .
“Anh muốn xác định lại một chút anh có không có nghe sai!” Anh không phải đang nằm mơ đi? Nguyệt Nguyệt nói cô yêu anh!
“Anh không có nghe sai.”
“Thật sự?! Thật sự?!” Sở Hạo vẫn là có chút không thể tin được.
“Thật sự.” Lâm Nhật Nguyệt lại một lần nữa đối anh khẳng định.
“Ha ha, ha ha, ha ha a……” Sở Hạo bắt đầu cười ngây ngô, anh thật không ngờ sự tình thế nhưng sẽ là như vậy !
Nguyên bản nghĩ đến Lâm Nhật Nguyệt vẫn là sẽ cự tuyệt anh,
không nghĩ tới cô lại còn nói cô cũng yêu anh! Thật sự là không nghĩ
tới! Sớm biết rằng anh liền sớm một chút trở về, là có thể bớt một chút
nỗi khổ tương tư . Không không không, sớm biết rằng anh sẽ không nên dỗi xuất ngoại, không công lãng phí mất năm năm vui vẻ. Thật sự là đáng
tiếc a!
Lâm Nhật Nguyệt nhìn nụ cười ngốc nghếch của Sở Hạo, chính mình cũng nhịn không được nở nụ cười.
“Nguyệt Nguyệt, Hạo Hạo, các con sao lại về cùng nhau vậy?”
Nhìn thấy Sở Hạo và Lâm Nhật Nguyệt cùng nhau trở về , Ngô Mĩ Lâm hỏi.
“Dạ, nửa đường gặp được.” Lâm Nhật Nguyệt trả lời.
“Hạo Hạo, có chuyện gì vui vẻ, sao lại cười vui vẻ đến thế a?”
“Mẹ nuôi, nhìn thấy mẹ thật tốt! Ha ha!” Sở Hạo vui sướng hài lòng bế Ngô Mĩ Lâm một chút, làm Ngô Mĩ Lâm có chút không thể hiểu
được.
Đứa nhỏ này, không phải vừa gặp qua sao?
“Hạo Hạo, đã về