
“Vậy tùy anh” Xoay người, Lâm Nhật Nguyệt đi rồi.
“Nguyệt Nguyệt!” An Trạch đứng tại chỗ, vô lực gọi cô, hy vọng cô có thể quay đầu.
Nhưng là Lâm Nhật Nguyệt tựa như không có nghe thấy, thẳng tắp đi về phía trước.
“Thục Viên, như thế nào ngồi một mình ở cửa a?” Ngô Mĩ Lâm nhìn Trương Thục Viên đang ngồi một mình trước cửa nhà hỏi.
“Không có gì, chính là không có chuyện gì làm, trong lòng có chút buồn.”
“Nghĩ đến Hạo Hạo à?” Ngô Mĩ Lâm thở dài nói.
“Ai, cũng không biết tử tiểu tử này bây giờ thế nào ? Đã năm năm , một lần cũng không có trở về thăm em cùng ba nó.”
“Hạo Hạo có hay không gọi điện thoại trở về a?”
“Khoảng cách lần trước gọi điện thoại trở về đã nửa năm rồi .”
“Bây giờ còn không biết hắn ở nơi nào sao?”
“Chị Mĩ Lâm, chị cũng không phải không biết, từ ba năm trước
đây hắn tốt nghiệp đại học Toronto sau đó cũng không thấy có tin tức ,
đã hai năm rồi, một chút tin tức cũng không có.” Nói xong Trương Thục
Viên nhưng lại nhịn không được rơi lệ.
“Thục Viên a, không cần khổ sở, ít nhất Hạo Hạo hàng tháng
đều đã gửi tiền trở về, cái này chứng minh nó sống rất khá a, đúng hay
không?” Ngô Mĩ Lâm an ủi Trương Thục Viên, kỳ thật lòng của cô cũng
không hơn gì, năm năm đều không có nhìn thấy Hạo Hạo đứa nhỏ này , ngay
cả cô đều nhớ nó vô cùng, càng miễn bàn Trương Thục Viên cùng Sở Phương
Uy .
“Em cần tiền làm gì chứ?” Trương Thục Viên căm giận nói.
Từ sau khi Sở Hạo xuất ngoại, cũng rất ít khi nghe được
Trương Thục Viên có thể lớn giọng , rất nhiều lúc nghe thấy cô thở dài.
Nhất ở gần thì mỗi ngày đều có thể nghe được cô oán thán.
Đứng ở cửa nhà mình Lâm Nhật Nguyệt nguyên bản muốn ra ngoài , lại vừa vặn nghe được Ngô Mĩ Lâm cùng Trương Thục Viên nói chuyện bên
ngoài.
Năm năm , Lâm Nhật Nguyệt đã tốt nghiệp đại học sư phạm rồi
về nông thông, hơn nữa ở trường trung học ngày xưa cô cùng Sở Hạo từng
học làm giáo viên ngữ văn, thực hiện mục tiêu chính mình đặt ra.
Sở Hạo rời đi cũng đã năm năm . Suốt năm năm, cậu vẫn là một
lần cũng không có trở về, một lần cũng không có. Lâm Nhật Nguyệt không
biết cậu là nghĩ như thế nào , chẳng lẽ cậu thật sự tính cả đời cũng
không thấy cô sao?
Năm năm , trừ bỏ ba năm trước biết cậu ở Đại học Toronto ở
Canada, sau khi cậu tốt nghiệp thì hai năm sau chẳng biết đi đâu, không
ai biết cậu rốt cuộc ở nơi nào? Sống thế nào? Đang làm những gì?
Trừ bỏ cậu mỗi tháng gửi tiền về nhà cùng với vài lần gọi
điện về có thể đếm được trên đầu ngón tay, cậu cả người tựa như đã bốc
hơi ở trên đời, làm cho người ta tìm không ra tung tích.
Nhưng là Lâm Nhật Nguyệt biết cậu vẫn ở Canada, bởi vì vào
ngày 28 tháng 10 hàng năm ngày sinh nhật của cô và Sở Hạo, cô đều nhận
được một món quà từ Gia Nã Đại gửi về, cô biết nhất định là Sở Hạo gửi . Cho nên cô dám xác định cậu còn ở Canada hơn nữa còn…… Còn nhớ kỹ cô!
Điều này làm cho trong lòng Lâm Nhật Nguyệt có cảm giác vui vẻ khó nói.
“Được rồi, Thục Viên, không cần khổ sở , cùng chị đi dạo đi!”
“Được rồi!”
Ngô Mĩ Lâm cùng Trương Thục Viên nói chuyện làm cắt ngang suy nghĩ của Lâm Nhật Nguyệt.
“Mẹ, mẹ nuôi.”
“Nguyệt Nguyệt a, chúng ta muốn lên phố, con muốn cùng đi không?”
“Dạ không. Mẹ nuôi, lần sau khi Hạo Hạo gọi điện về, mẹ nói với Hạo Hạo là con sắp kết hôn !”
“Cái gì? Con sắp kết hôn ? Với ai a?”
“Đúng vậy, cùng ai a? Chưa từng nghe con nói có bạn trai a?” Hai người bị lời nói của Lâm Nhật Nguyệt làm cho hoảng sợ.
“Không phải là kết hôn thật, là lừa Hạo Hạo . Thử dùng danh
nghĩa là con sắp kết hôn xem Hạo Hạo có về không” Cô có thể khẳng định
cậu nhất định sẽ trở về.
Cô muốn cậu trở về, bọn họ cần đối mặt một lần nữa.
“Nguyệt Nguyệt?” Ngô Mĩ Lâm hồ nghi nhìn Lâm Nhật Nguyệt,
không rõ vì sao con gái luôn luôn bình tĩnh lạnh nhạt lại làm chuyện như vậy?
“Đúng nha! Hạo Hạo từ nhỏ liền thích Nguyệt Nguyệt, Nguyệt
Nguyệt sắp kết hôn , nó sẽ về đó! Nguyệt Nguyệt, con như thế nào không
nói sớm a?” Trương Thục Viên một lòng muốn con trở về tất nhiên sẽ không cảm thấy có gì không đúng.
“Con cũng vừa mới nghĩ ra .”
“Được, em tranh thủ đi gọi một cuộc điện thoại! Chị Mĩ Lâm,
em không đi dạo nữa đâu !” Nói xong, liền vội vã vào nhà gọi điện thoại
đi.
“Nguyệt Nguyệt, con……”
“Được rồi, mẹ, con đi ra ngoài.” Lâm Nhật Nguyệt lấy cớ đi ra ngoài cắt ngang lời nói Ngô Mĩ Lâm.
Ngô Mĩ Lâm nhìn bóng dáng Lâm Nhật Nguyệt, suy tư về ngôn
hành (ngôn hành = ngôn ngữ + hành động) dị thường của vừa rồi, con gái
a! Bà có đôi khi thật sự không rõ trong lòng cô suy nghĩ cái gì!
Ai, đành kệ cô vậy!
Ba tháng sau.
“Alô!”
“Alô, mẹ, là con!”
“Con tử tiểu tử này, rốt cục biết gọi điện thoại về……” Nói đến một nửa Trương Thục Viên nhịn không được nghẹn ngào .
“Mẹ, mẹ không cần như vậy. con tốt lắm, đừng lo lắng. Mẹ cùng ba khỏe không?” Sở Hạo sâu kín hỏi.
Năm năm , rời đi nhà rời xa cô đã năm năm , cậu rất muốn quay về a! Nhưng là……
“Khỏe lắm con ạ! Con thử nói xem chúng ta có thể không tốt
được không? Sinh ra được đứa con vô lương tâm mà!” Trương Thục Viên quay về bộ dáng lớn giọng trước kia.
“Mẹ!” Sở Hạo bấ