
Lâm Nhật Nguyệt thật lâu, hôn lên cánh môi cô, như đang âu yếm thiên hạ a!
Lâm Nhật Nguyệt chậm rãi nhắm hai mắt lại, cảm thụ được hơi
thở anh, tình ý của anh. Cô nghe được tim anh đập, cũng nghe đến tim
chính mình đập, diễn tấu một chương nhạc rất tuyệt vời của bọn họ……
Sở Hạo cùng Lâm Nhật Nguyệt yêu đương.
Sau khi Sở Hạo đem chuyện tình của anh cùng Lâm Nhật Nguyệt
nói ngắn gọn chặn chỗ quan trọng cho bốn vị đại nhân , bọn họ đều sửng
sốt nửa ngày mới phản ứng lại.
“Nói như vậy năm đó con rời nhà là vì Nguyệt Nguyệt cự tuyệt con?” Trương Thục Viên hướng Sở Hạo xác nhận.
”Dạ.” Sở Hạo gật gật đầu.
“Con đúng là tiểu tử không có tiền đồ!” Trương Thục Viên
ngoài dự đoán của mọi người mắng con, còn thuận tay ném một cái chén
hướng về phía hắn.
“Mẹ làm gì vậy a, mẹ?” Sở Hạo thân thủ nhanh nhẹn tiếp được cái chén, không rõ lão mẹ anh gì chứ muốn phát hỏa.
“Mẹ làm gì? Hẳn là mẹ hỏi con làm gì mới đúng?” Trương Thục Viên hai tay chống nạnh, hùng hổ nói.
Đã lâu không được thấy bà như vậy ! Mấy người còn lại dùng ánh mắt hoài niệm nhìn bà.
“Mẹ rốt cuộc làm sao vậy?” Sở Hạo bị mắng có chút không thể hiểu rõ.
“Mày cái xú tiểu tử! Nguyệt Nguyệt cự tuyệt mày một lần, mày
tựa như đào binh chạy thoát năm năm, chẳng lẽ mày không nghĩ đến việc sẽ tiếp tục cố gắng? Nguyệt Nguyệt cự tuyệt mày một lần, mày cũng chỉ thổ
lộ một lần thôi a? Năm đó lão ba mày nhưng là càng bị áp chế lại càng
hăng, mày như thế nào lại không giống ông ấy?” Trương Thục Viên tức giận nói.
Tức chết bà mà ! Chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy, nó cư nhiên rời nhà năm năm, hại bà sắp trắng đầu!
“Con……” Sở Hạo muốn vì chính mình biện bạch, lại cảm thấy lão mẹ anh nói thật có đạo lý.
“Con cái gì con! Mày có biết hay không cái loại hành động này của mày la ngu xuẩn? Mày đi rồi, vạn nhất Nguyệt Nguyệt bị người khác
theo đuổi làm sao bây giờ? Mọi người xem có đúng không?” Bà còn không
quên trưng cầu một chút ý kiến những người khác .
“Đúng vậy a! Con em sao lại ngu như vậy a?” Sở Phương Uy lắc lắc đầu nói.
Mà Lâm Kiến Cường cùng Ngô Mĩ Lâm nhìn về phía con gái. Bọn
họ rốt cục hiểu được vì sao năm năm qua cô cứ mỗi một năm qua đi lại
càng trầm mặc hơn, vì sao trong ánh mắt của cô lại mất đi thần thái cùng linh động, hóa ra là vì Sở Hạo a!
Lâm Nhật Nguyệt cảm thấy ánh mắt thân thiết của cha mẹ, cô
nhìn về hướng bọn họ, lộ ra an ủi tươi cười, không tiếng động nói cho
bọn họ yên tâm, không cần vì cô lo lắng!
Cảm nhận được tin tức không tiếng động của con gái, Lâm Kiến Cường cùng Ngô Mĩ Lâm vui mừng gật gật đầu.
“Như thế nào, nói không ra lời đúng không ?” Trương Thục Viên cũng không tính liền như vậy buông tha Sở Hạo.
“Con……Mẹ muốn con nói cái gì a? Nguyệt Nguyệt cũng không bị người khác theo đuổi mà!”
“Đó là tiểu tử mày chó săn thỉ vận (hình như là số may mắn)!
Thật sự là tức chết mẹ ! Vừa đi đi năm năm, nếu không phải Nguyệt Nguyệt nghĩ đến dùng kết hôn kích thích mày, mẹ xem mày đại khái là cả đời đều không cần trở lại có phải hay không?” Càng nói càng hăng Trương Thục
Viên lại ném một cái bình về hướng Sở Hạo.
Sở Hạo lại linh hoạt tiếp được.
“Được rồi, Thục Viên, bây giờ em mắng Hạo Hạo cũng không làm
thời gian năm năm quay về được. Bây giờ nó đã trở lại, đừng mắng nó
nữa!” Ngô Mĩ Lâm luôn đảm đương người hoà giải.
“Vẫn là mẹ nuôi của con tốt!” Sở Hạo lại bắt đầu vuốt mông ngựa .
“Hạo Hạo, về sau Nguyệt Nguyệt liền giao cho con chăm sóc .”
Ngô Mĩ Lâm đối với Sở Hạo nghiêm mặt nói, Lâm Kiến Cường cũng nhìn hắn.
“Dạ! Con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, xin hai người yên tâm!”
Nghe được lời nói Ngô Mĩ Lâm, Sở Hạo thu hồi khuôn mặt tươi cười, chân
thành nói với vợ chồng Lâm Kiến Cường.
“Chị Mĩ Lâm, sớm biết rằng năm đó chúng ta kết nghĩa làm gì,
trực tiếp nhận làm thông gia có phải tốt không?” Trương Thục Viên sang
sảng nói xong.
“Đúng vậy! Nhưng mà như bây giờ cũng không phải rất tốt sao?”
“Xú tiểu tử, mẹ cảnh cáo mày! Về sau nếu dám đối với Nguyệt
Nguyệt không tốt, cẩn thận mẹ véo lỗ tai gây vạ của mày tê liệt luôn!”
Trương Thục Viên lại chuyển hướng Sở Hạo.
“Lỗ tai của con làm sao gây vạ ?” Sở Hạo bất mãn ồn ào.
“Thế nào cũng đều gây vạ!”
“Kia còn không phải giống mẹ sao?” Sở Hạo thấp giọng lẩm bẩm .
“Mày nói cái gì? Giống ai?”
“Không có gì, con nói giống ba con!”
“Cái gì?” Sở Phương Uy trừng hướng con.
“Được rồi con tự giống con đã được chưa? Con cùng Nguyệt
Nguyệt muốn đi ra ngoài mua một vài thứ, mọi người tiếp tục tán gẫu, mọi người tiếp tục tán gẫu!” Sở Hạo chịu không nổi , lôi kéo Lâm Nhật
Nguyệt lấy cớ đi ra ngoài.
“Nguyệt Nguyệt!”
Lâm Nhật Nguyệt vừa đi ra ngoài cửa chợt nghe đã có người gọi cô, quay đầu vừa thấy là An Trạch. An Trạch tựa vào trên cửa xe, nay
anh coi như là một người đã thành công. Tự mình lập công ty, công ty
phát triển không ngừng, chính là ở lĩnh vực tình cảm vẫn không được lạc
quan.
Nhiều năm như vậy , anh vẫn là đối Lâm Nhật Nguyệt ôm hy
vọng, hy vọng cô có một ngày có thể tiếp nhận anh, nhưng là Lâm Nhật
Nguyệt thủy chung không có cho anh cơ hội. Nhưng anh không buông