
rồi, Hạo Hạo!” Lâm Kiến Cường cũng theo trong phòng đi ra .
“Ba! Cha nuôi!”
“Mày tử tiểu tử này! Vừa đi bước đi năm năm, mày có biết mẹ
và ba mày nhớ mày thế nào không? Mày thử nhìn xem hai chúng ta đã già đi bao nhiêu rồi?” Đối với Sở Hạo rời nhà nhiều năm như vậy, Trương Thục
Viên vẫn là cực kỳ bất mãn.
“Được rồi, con nó trở về là tốt rồi.” Sở Phương Uy khuyên vợ.
“Ba!” Sở Hạo nhìn hai người thêm không ít tóc bạc, Sở Phương Uy già đi không ít, loại tình cảm áy náy khó nói nên lời.
“Cái gì cũng không nói, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!” Sở Phương Uy trấn an con.
“Hạo Hạo trở về là chuyện cao hứng, hai người không cần như
vậy a! Thục Viên, chúng ta đi mua đồ ăn, nấu một bàn đầy đồ ăn cho Hạo
Hạo, thức ăn ngoại quốc nhất định không có gì tốt, em xem, Hạo Hạo gầy
quá!” Ngô Mĩ Lâm nhìn Sở Hạo, có chút đau lòng nói.
“Cám ơn mẹ nuôi!”
“Việc gì phải khách khí với mẹ nuôi như vậy!”
“Nguyệt…… chị Nguyệt đâu!” Sở Hạo không biết nên gọi Lâm Nhật Nguyệt , như thế nào chần chờ một chút, anh vẫn gọi cô là chị Nguyệt.
“ sáng sớm nó liền đi ra ngoài, hôm nay trường học không có
tiết, nó nói đến khu phụ cận đi một chút, cũng không biết đi chỗ nào
rồi!”
“Dạ.”
Lại là trước cây bạch quả.
Lâm Nhật Nguyệt đứng ở dưới tàng cây, năm năm qua nơi này
thay đổi rất nhiều, liền ngay cả trường học cô và Sở Hạo cùng học đã may lại đồng phục. Chỉ có cây bạch quả này không có đổi, vẫn là im lặng
đứng ở chỗ này, hàng năm đều suy diễn lịch trình sinh mệnh.
Lâm Nhật Nguyệt ngẩng mặt, lá cây vàng óng ảnh cũng làm mặt
của cô nhiễm màu vàng. Một mảnh lá cây bay xuống, vừa vặn che trên mặt
cô, che khuất ánh mắt của cô.
Lâm Nhật Nguyệt nhắm hai mắt lại. Năm năm ! Thời gian năm năm cũng đủ làm cho một người suy nghĩ cẩn thận một vấn đề . Ngày hôm qua
mẹ nuôi nói cho cô Sở Hạo gọi điện về, bà nói cho hắn cô sắp kết hôn .
Như vậy anh hẳn là mau trở lại đi? Cô chờ anh sắp không kịp nữa rồi !
Cô nhớ anh! Thật sự rất nhớ anh!
Nhớ anh là người thật phiền phức, nhớ tiếng huyên náo của
anh, nhớ thanh âm anh kêu lên đau đớn, nhớ thanh âm niệm kinh của anh
mỗi sáng sớm cuối tuần gọi cô rời giường…… Cô nhớ hết thảy của anh!
Không có anh, cuộc sống của cô lập tức trở nên im lặng , im lặng làm cho cô cảm thấy giống như trên đời này chỉ còn lại mình cô.
Năm năm , cô dùng năm năm thời gian mới suy nghĩ cẩn thận,
hóa ra cô cũng yêu anh! Năm năm trước đêm đó ở đại học sư phạm, cô nhìn
bóng dáng anh kiên quyết mà đi lại đau lòng, không phải bởi vì cô áy
náy, mà là bởi vì cô yêu anh.
Chính là ngay lúc đó cô không rõ ràng lắm lòng của chính
mình, cô đem yêu trở thành thói quen! Từ nhỏ đến lớn thói quen anh làm
bạn, cô chưa bao giờ nghĩ tới thì ra chính là yêu a!
Sau khi anh rời đi, cô mới bắt đầu chậm rãi phát hiện cô sai
lầm rồi, sai thái quá! Bởi vì sau khi anh rời đi , cô nhớ tất cả đều là
anh. Lòng của cô rốt cuộc không chấp nhận một ai khác , cho dù là ở bên
người cô năm năm như An Trạch.
Một trận gió nhẹ thổi qua, thổi rơi xuống lá cây bạch quả
trên mặt Lâm Nhật Nguyệt. Lâm Nhật Nguyệt tránh ra ánh mắt, ngón tay sờ
lên môi, cô hoàn toàn nhớ rõ cái hôn đêm đó của anh – ngốc nghếch nhưng
thật lòng!
Anh rốt cuộc khi nào mới trở về?
Cô quả nhiên ở trong này! Tuy rằng đưa lưng về phía anh, nhưng anh liếc mắt một cái liền nhận ra ngay!
Nghe được cô không ở nhà, trực giác anh đã nghĩ cô sẽ đến nơi này. Cho nên lấy cớ đi ra một chút, kỳ thật là tìm cô.
Sở Hạo nhìn Lâm Nhật Nguyệt đứng dưới cây bạch quả, nội tâm
một trận kích động, đó là người mà anh ngày ngày đêm đêm nhớ mong a! Cô
ngay tại trước mắt anh, gần trong gang tấc!
Anh rất muốn ôm cô! Rất muốn nghe thấy hương vị thuộc về cô!
Sở Hạo hướng tới Lâm Nhật Nguyệt đi đến, giờ phút này trong
mắt anh trừ bỏ Lâm Nhật Nguyệt rốt cuộc không còn nhìn thấy cái gì khác.
Lâm Nhật Nguyệt nghe được tiếng bước chân phía sau, nhưng cô
không có quay đầu. Bởi vì trực giác cô cảm ứng tiếng bước chân kia là
của Sở Hạo .
Sở Hạo đi tới phía sau Lâm Nhật Nguyệt, anh không có ra tiếng, không có gọi cô, chính là theo sau lưng ôm lấy cô, gắt gao ôm.
“Là anh sao, Hạo Hạo?” Lâm Nhật Nguyệt có chút không dám xác định hỏi, thanh âm của cô có chút run run.
“Là anh” Sở Hạo đem mặt vùi vào hõm vai của cô, thật sâu hấp trên người cô mùi hương thoang thoảng.
“Anh đã trở lại?”
“Đã trở lại.” Ôm cô, Sở Hạo không muốn buông tay, hy vọng xa vời thời gian như vậy dừng lại.
Gió thổi qua, lá cây bạch quả rơi xuống– xinh đẹp kim cây
quạt tuyết lạc phi vũ bàn phiêu hướng bọn họ, giống như chúc mừng thay
cho việc bọn họ gặp lại.
Thật lâu thật lâu, Sở Hạo rốt cục buông ra Lâm Nhật Nguyệt.
Lâm Nhật Nguyệt xoay người, anh đen hơn so với trước kia,
cũng gầy hơn so với trước kia. Nhưng là nhìn qua so với trước kia thành
thục ổn trọng , Sở Hạo trước mặt cô đã là Sở Hạo trưởng thành.
Vươn tay vuốt ve mặt Sở Hạo, Lâm Nhật Nguyệt nhịn không được
chảy xuống nước mắt. Đây là cô lúc còn nhỏ tới nay lần đầu tiên rơi lệ.
Cô không muốn khóc , nhưng là không biết vì sao nước mắt liền như vậy