The Soda Pop
Châu Viên Ngọc Ẩn

Châu Viên Ngọc Ẩn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325950

Bình chọn: 9.5.00/10/595 lượt.

sau gọi nàng

là con thỏ nhỏ được không?”

Tiểu Từ hoảng hốt giãy dụa, kêu lên: “Không cần.”

Thư Thư thả lỏng lực đạo, nhưng vẫn nắm cánh tay của nàng, thấp giọng nói:

“Ta sẽ không đối với nàng như thế, nàng vì sao sợ ta. Nàng chẳng lẽ

không có một tia cảm động sao? Nàng có biết hay không vừa rồi nếu như bị thị vệ Yến quốc phát hiện, ta sẽ bị vây đánh. Nếu ta vì nàng mà chết,

nàng có thể hay không khổ sở? Dù chỉ một chút?”

Ngữ khí hắn đột

nhiên bi thương, tịch liêu tang thương, đôi mắt ảm đạm mang theo đau xót cùng mất mát, yên lặng nhìn nàng.. Khuôn mặt hắn chưa bao giờ xuất hiện biểu tình như thế.

Tiểu Từ từ trong ánh mắt hắn giãy dụa thoát

ra, thanh âm run nhè nhẹ: “Ta cám ơn ngươi hôm nay đã giúp ta, ngày sau

sẽ trả nợ ngươi ân tình này. Nhưng là, ta không thích ngươi, ngươi cũng

không cần thích ta.” Thư Thư buông nàng ra, ảm đạm nói: “Ta không bắt nàng thích ta, ta chỉ cho nàng biết là ta thích nàng, vậy đủ rồi.”

Tiểu Từ không nói, chỉ muốn nhanh chóng rời đi, nàng đỡ lấy vách tường dường như muốn tìm một điểm chống đỡ, trong lòng bối rối không chịu nổi, nàng không nghĩ tới sẽ có một màn như vậy, cùng Thư Thư.

Thư Thư lại

không một tiếng động, chỉ có ngọn lửa trên tay hắn ở phía sau gắt gao

bám theo, chiếu lên con đường dưới chân nàng. Mà hơi thở hắn cứ như hình với bóng làm cho nàng cảm thấy áp bách.

Mật đạo cuối cùng đi đến điểm cuối, Tiểu Từ cũng hao hết khí lực, khi cửa ngầm mở ra, nàng như

thấy được ánh mặt trời, cảm giác thoải mái như trút được gánh nặng. Đứng ở trong phòng, nàng hít thật sâu mùi gió đêm, nhắm mắt muốn quên đi một màn vừa rồi.

Bao quần áo đưa tới tay nàng, Tiểu Từ nhận lấy thấp giọng nói một câu “cám ơn”.

Thư Thư mệt mỏi quay người lại, nói: “Không cần cám ơn ta, vì nàng ta có thể làm bất cứ việc gì.”

Tiểu Từ cầm bao quần áo vội vàng trở lại phòng mình. Bóng đêm nặng nề, nàng

đột nhiên rất nhớ Kế Diêu, hắn chỉ cách một vách tường, lúc này chắc vẫn còn trong mộng, cũng không biết một canh giờ trong mật đạo đối với nàng có bao nhiêu gian nan. Nàng yên lặng cầu nguyện, Yến quân mau rút khỏi, nàng và Kế Diêu có thể rời xa nơi này, rời xa Thư Thư. Hắn tuy rằng

không đối nàng làm cái gì, chỉ cần thổ lộ đã khiến trong lòng nàng đại

loạn, hoảng hốt lúng túng. Hình như có bão tố sẽ đến cuốn sạch tất cả,

dự cảm làm cho nàng thật sâu bất an. Loại bất an này đến từ trực giác,

giống như đặt mình vào trong một đám sương mù, không thấy rõ nguy hiểm

nhưng lại có cảm giác sợ hãi, muốn từ bên trong giãy dụa thoát ra.

Nàng nằm ở trên giường nhưng không cách nào đi vào giấc ngủ, thầm nghĩ phải

nhìn thấy Kế Diêu, chỉ cần nghe thấy hơi thở của hắn, chạm đến người

hắn, lòng nàng mới có thể yên ổn, nàng cố không nghĩ đến nhiều thứ,

không thèm nghĩ cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, cái gì mà đêm khuya

tình ngay lý gian, nàng quyết định vén chăn từ trên giường nhảy xuống.

Kế Diêu hoảng hốt nghe thấy cửa phòng nhẹ vang lên một tiếng, người tập võ luôn cảnh giác làm cho hắn lập tức thanh tỉnh. Một bóng dáng quen thuộc vài bước chạy vội tới trước giường hắn.

Kế Diêu vội vàng ngồi dậy, thanh âm có chút khàn khàn, hỏi: “Ngươi thế nào còn chưa ngủ?”

Tiểu Từ không nói được lời nào, mạnh mẽ nhào vào ngực hắn, cánh tay đặt trên thắt lưng hắn, cứ như thế ôm thật chặt. Kế Diêu sửng sốt, ách nhiên

thất tiếu, nhưng lại đột nhiên nhớ tới ngày ấy ở trong nhà trọ một đêm,

trong ngực không hiểu sao khẽ động.

- “Kế Diêu!” Nàng cúi thấp

đầu gọi một tiếng, đầu đặt ở ngực hắn, nghe thấy nhịp tim hắn lúc này

mới trấn an được suy nghĩ trong lòng. Nỉ non: “Ta sợ hãi, Yến quân lúc

nào triệt binh?”

Kế Diêu nở nụ cười, thanh thanh cổ họng nói: “Sẽ nhanh thôi. Thư Thư không phải nói quân tiên phong của An vương sắp đến đây sao? Yến quân cũng không phải người sắt, nghe nói một trận mưa đêm

trước, đã khiến rất nhiều binh sĩ bị nhiễm phong hàn, hiện tại Mộ Dung

Hàn bất quá dựa vào giải thưởng để tăng thêm sĩ khí thôi.”

- “Ta muốn quay về Định Châu, muốn gặp sư phụ.”

Kế Diêu trong lòng mềm nhũn, nói: “Ta cũng nôn nóng.” Nàng ở trong ngực

gắt gao ôm hắn, giống như muốn khảm vào người. Hắn huyết khí bùng lên,

nàng ôn hương nhuyễn ngọc. Da thịt nàng cọ sát vào người hắn làm cho dục vọng nhất thời sôi trào.

Ánh trăng mờ mờ, bốn phía đều không có

một tiếng động. Chóp mũi nhàn nhạt hương thơm xử nữ, theo mỗi lỗ chân

lông chui vào trong cơ thể, đem mọi giác quan đang ngủ say bị trêu chọc

mẫn cảm thức dậy. Hắn kìm lòng không được cúi thấp đầu hướng đến đôi môi anh đào. Lúc này đây, nàng giống như so với những lần trước phá lệ

nhiệt tình, không né tránh cũng không ngượng ngùng, tùy ý hắn hành động, còn chủ động choàng tay qua cổ hắn, đưa hắn kéo lại càng gần, hãm càng

sâu. Môi với răng gắn bó mật thiết đều không phải trông mơ giải khát mà

giống như lửa đổ thêm dầu. Phản ứng của cơ thể trong đêm tối đặc biệt

nhanh nhạy, chỉ hôn thôi khó có thể giải quyết được khát vọng đang cháy

bỏng, hắn kiềm chế chịu đựng đến thống khổ.

Nàng bị hôn sâu đến không thở được, trước ngực phập phồng, từng đợ