pacman, rainbows, and roller s
Châu Viên Ngọc Ẩn

Châu Viên Ngọc Ẩn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325925

Bình chọn: 7.00/10/592 lượt.

anh đào

điểm xuyết ở trên, càng thêm xinh đẹp rực rỡ. Hắn ở cần cổ nàng hít sâu

một hơi, hận không thể đem nàng hút vào tâm phế. Nàng e thẹn rụt cổ lại, có chút ngứa. Bóng tối che giấu sự ngượng ngùng, bình minh vừa lên, ánh sáng chiếu vào. Nàng đỏ mặt nghiêng người, không dám nhìn hắn thân thể

cường kiện xích lõa trước mắt. Hắn cũng có chút ngượng ngùng ngồi dậy,

nhớ tới một hồi điên cuồng đêm qua.

Thời gian lẳng lặng trôi qua. Nàng nghiêng thân mình dựa vào ngực hắn, mỏi mệt muốn ngủ. Tay hắn nhẹ

nhàng luồn vào tóc nàng, sợi tóc đen mượt, như chảy qua ngón tay hắn.

Hắn ở trên huyệt vị của nàng chậm rãi ấn, nàng rất nhanh chìm vào giấc

ngủ, giữa lông mày nhíu lại thành một vết lõm, bộ dáng vừa mệt vừa ủy

khuất, trêu chọc sự mềm mại trong hắn. Ban đêm một màn như khắc sâu vào

trong lòng, triền miên rung động đến tâm can. Muốn ôn lại, muốn khắc

sâu, nhưng là ánh nắng dần dần sáng tỏ, hắn không thể không đứng dậy.

Mặt trời chuẩn bị khuất núi, việc đầu tiên Kế Diêu làm là trở về phòng. Vén màn lên, nàng cư nhiên vẫn còn đang nặng nề ngủ. Hắn buồn cười lại có

điểm thương tiếc, thân thể nàng yếu ớt như vậy sao? Hắn không biết trước khi triền miên còn có một đoạn ở trong mật đạo hành hạ thể xác và tinh

thần nàng, nàng hầu như một đêm không ngủ.

Một cỗ mùi vị hoan ái

vương vấn trên chóp mũi, nhất thời đem cảnh chiến trường thảm liệt đêm

qua khơi dậy, cung trở lại điểm xuất phát, kiếm, thầm nghĩ tuốt khỏi vỏ.

Nàng đã mặc y phục, nằm nghiêng, một cánh tay đặt ở trên ngực, cổ áo nới

lỏng, lộ ra một khoảng ngực, cảnh xuân tươi đẹp, như một khối ngọc bích

thượng hạng, phát lên ánh sáng mê người. Khát vọng rục rịch gào thét,

như vạn mã phi nhanh, như phong ba quật khởi. Hắn cúi đầu, ở trên vành

tai nàng cắn mút vài cái. Nàng có chút ngứa, có chút đau, tỉnh táo lại.

Vừa mở mắt đập vào là ánh mắt gợi tình của hắn, thâm thúy mà xa lạ, đều

không phải bình tĩnh lạnh nhạt như trước, mà nóng hầm hập như lửa.

Nàng ngượng ngùng tránh không kịp đã bị hắn bao trùm, toàn bộ xúc giác đều

mẫn cảm cảm thụ sự xâm lấn của hắn, mãnh mẽ mà thần tốc. Thân thể bồng

bềnh như trên mây, như một nhánh cây đầy tuyết lạnh lẽo được gió xuân

thúc giục đâm chồi mới.

Hắn so với đêm qua càng thêm thuần thục

linh hoạt, thuận buồm xuôi gió đánh đâu thắng đó. Quần áo tán loạn, sa

trướng khẽ lay động.

Binh lâm thành hạ, chỉ đợi tấn công.

Đột nhiên, cửa phòng vang lên một tiếng, Tiểu Chu xông vào: “Kế Diêu, ăn cơm.”

Hắn tùy tiện gào to, chợt thấy sa trướng buông xuống cùng hai đôi giày trước giường, ngây ngẩn cả người.

Kế Diêu động tác nhanh chóng, đem y phục phủ lên thân.

Tiểu Từ xấu hổ chỉ muốn chui xuống đất bỏ chạy. Hoàn hảo, bên trong sa

trướng hắn nhìn không được rõ ràng, nàng vội vàng mặc y phục, vừa tức

vừa oán trừng mắt nhìn Kế Diêu. Kế Diêu cố nén đến khổ sở, nghĩ rằng,

nếu không phải đêm qua ngươi đột nhiên chạy tới giường ta, nửa đêm động

tình không thể vãn hồi, cái này tốt xấu phải chờ đến Định Châu mới nấu

chín a.

Kế Diêu đẩy màn ra một góc, sắc mặt đỏ ửng, nói: “Ngươi ra ngoài trước đi.”

- “Ngươi, ngươi hóa ra đã sớm ăn thịt?” Tiểu Chu chỉ vào hắn, nghẹn họng nhìn trân trối, thần sắc đầy giận dữ.

Kế Diêu có chút oan uổng, rất muốn nói, ta mới vừa ăn liền bị phát hiện.

Tiểu Chu tấm tắc hai tiếng, nói: “Ta rõ là nhọc lòng lo lắng, còn tặng ngươi một quyển sách.” Nói xong, trộm cười đóng cửa lại.

Tiểu Từ ngượng ngùng, nhớ tới bộ dáng lén lút của hai người ngày đó, liền hỏi: “Sách gì?”

Kế Diêu úp úp mở mở: “Nội công tâm pháp tập.”

Tiểu Từ không tin, ở trong chăn nhéo lấy thắt lưng hắn.

- “Đưa cho ta xem.”

Kế Diêu nhức đầu: “Ném rồi.”

- “Nội công tâm pháp ngươi làm sao bỏ được?”

Kế Diêu không biết nói gì để chống đỡ, hắn xác thực không nỡ ném.

- “Ngươi không nói, ta một tháng liền không để ý ngươi.”

Loại uy hiếp này đối với một người vừa mới ăn miếng thịt đầu tiên đích thật

trí mạng. Hắn khai nhận: “Nữ nhân không nên xem sách này.”

Tiểu Từ nhìn hắn nhăn nhó không tự nhiên, không buông tha: “Xuân cung đồ?”

Khóe miệng Kế Diêu giật giật, hận không thể bịt chặt cái miệng nhỏ nhắn của nàng.

- “Ngươi có phải đêm qua chiếu theo đó mà làm?”

Kế Diêu buồn bực: “Ngươi! Đều không phải!”

Tiểu Từ không tin: “Vậy ngươi như thế nào…Ngươi trước kia đã làm?”

Ông trời a! Kế Diêu mặc xong quần áo, chạy trối chết. Tiểu Từ chu miệng nói với theo: “Hừ! Buổi tối hỏi tội ngươi.”

Tiểu Chu ung dung ở phòng ngoài chờ, nhìn thấy Kế Diêu, hắc hắc cười, ý vị

thâm trường nói: “Huynh đệ, ngày đêm chiến đấu hăng hái như vậy, vất

vả.”

Kế Diêu không thể nhịn được nữa, ở dưới bàn mạnh mẽ đạp hắn một cước.

Tiểu Chu hét thảm một tiếng

Sau khi ăn cơm

xong, Kế Diêu thái độ khác thường không sớm nghỉ ngơi, mà ở trong phòng

Tiểu Chu chơi cờ. Ngay cả khi Tiểu Chu thua bảy ván liên tiếp thẹn quá

hóa giận, lại thêm ban ngày ở trong thành theo Thư Thư vất vả, sớm đã

mệt mỏi không chịu nổi. Thúc giục vài lần, Kế Diêu vẫn không có ý tứ rời đi.

Tiểu Chu buồn bực, tức giận nói: “Huynh đệ, ngươi không cần

phải bịt tay trộ