
ơ thể của Lỗ
Như Hoa, vậy là đủ ấm áp rồi.
Chậm rãi trở về phòng, mở cửa, ba người Lỗ Tự Ngọc đã trở lại, đang chuẩn bị ngủ.
Văn Sơ nhìn nhìn Lỗ Tự Ngọc, mà Lỗ Tự Ngọc vẫn như mọi khi, hoàn toàn bình tĩnh.
Lỗ Như Hoa nói cậu ta đã biết cô có ở trong phòng, thật sao? Văn Sơ hồ nghi liếc Lỗ Tự Ngọc một cái.
“Văn Sơ, bữa ăn khuya cho cậu ở kia, đang để trên bàn.” Phó Tâm Thành vừa tắm xong, đang cầm khăn lông lau tóc ướt.
“Cám ơn.” Văn Sơ lơ đãng gật đầu.
“Văn Sơ, cậu đoán tụi tôi vừa rồi đi ăn bữa khuya gặp ai?” Cá voi chen vào.
“Ai?”
“Người nhảy cùng Lỗ Như Hoa tối nay, tên Tiếu Thanh. Quả thật không tồi nha, quen Lỗ Tự Ngọc. Cậu ta còn hẹn chúng ta mấy bữa sau cùng đi đánh
bóng rổ. Văn Sơ, cậu cũng đi cùng đi.” Cá voi nói xong mới chú ý đến nụ
cười nửa có nửa không của Văn Sơ.
“Đánh bóng rổ hả ? Được thôi. Tôi kêu bạn gái đến luôn, có điều phải đợi tôi xem bạn gái tôi có thời gian không đã. Bình thường cô ấy hơi bận.” Văn Sơ lười biếng dựa lưng vào
giường, cố tình kéo dài hai chữ « bạn gái ».
“Phốc!” Cá voi đang
uống nước thì sặc, phun phèo một hơi, nước rơi khắp giường. Phó Tâm
Thành khá hơn đôi chút, máy tính trên tay suýt nữa rơi xuống nhưng cuối
cùng giữ lại kịp.
Văn Sơ làm như không nhìn thấy sự kinh ngạc của hai người kia, quay sang giường của Lỗ Tự Ngọc hỏi: “Cậu sinh tháng mấy?”
Lỗ Tự Ngọc ngẩng đầu, chăm chú nhìn hắn, đôi mắt dừng lại ở chiếc khăn quàng trên cổ hắn.
“Tháng 8, tôi sinh vào mùa hè.” Lỗ Tự Ngọc trả lời rất nghiêm túc, cảm
giác như cậu đang cùng Văn Sơ bàn luận về một vấn đề thời sự.
Phó
Tâm Thành và Cá voi ngạc nhiên nhìn cậu và Văn Sơ, bỗng nhiên cảm thấy,
đêm nay hai người bọn họ...... Hình như không được nghiêm túc cho lắm.
“Tôi sinh tháng 3.” Văn Sơ chậm rãi cởi khăn quàng cổ.
“Phải không?” Lỗ Tự Ngọc đứng lên.
“Tôi lớn hơn cậu.”
“Ừ.”
“Cho nên...... Cậu phải gọi tôi là anh rể.” Văn Sơ gấp khăn quàng cổ lại, âu yếm đặt lên giường, quay đầu nói rất thản nhiên, không nhanh
không chậm, cũng không lên giọng.
Bây giờ, Cá voi hoàn toàn biến thành cá chết. Phó Tâm Thành cũng không khá hơn.
Có đều mọi chuyện còn chưa chấm dứt.
Nếu câu nói của Văn Sơ với Lỗ Tự Ngọc “Cậu phải gọi tôi là anh rể” mới
là định thân chú (thần chú trói người) trói Phó Tâm Thành và Cá voi thì
câu nói của kia Lỗ Tự Ngọc chính là mũi tên bay tới kế tiếp câu thần chú kia, làm cho Phó Tâm Thành và Cá voi trực tiếp té xỉu.
Lỗ Tự Ngọc mỉm cười: “Chị tôi có biết không?”
“Tôi đã ngỏ lời với cô ấy.”
Cá voi và Phó Tâm Thành không hẹn mà cùng, gần như si ngốc nhìn về phía Lỗ Tự Ngọc.
Lỗ Tự Ngọc chậm rãi đứng lên, đến giường Văn Sơ, nhìn chăm chú vào hắn.
Văn Sơ dựa lên thành giường, đón nhìn ánh mắt của cậu.
Đêm đó, phòng 205 không ngủ .
***
Bên cây dương liễu, hồ Phù Dung.
Lỗ Như Hoa mặc một bộ quần áo trắng, khoác áo len, tóc kéo về phía sau
cột thành một túm đuôi ngựa ngắn ngủn, lộ ra cái trán trơn bóng.
Văn Sơ đứng trước mặt cô, nhìn chăm chăm vào cô, cô tựa như một khối
phác ngọc (ngọc trong đá), chỉ cần trau chuốt nhẹ nhàng sẽ bộc lộ ra ánh sáng lóa mắt say lòng người.
“Chuyện tôi nói hôm qua, em quyết định chưa?” Văn Sơ cố giữ giọng nói thật bình thản.
Lỗ Như Hoa cắn môi, hơi hạ mắt, không lên tiếng.
“Đừng vặn tay nữa ! Chúng ta đều là người trưởng thành rồi, nụ hôn đầu tiên của em...... Là của anh, còn ngượng ngùng cái gì!”
Gương mặt Diễn viên họ Lỗ trong nháy mắt đỏ bừng : “Lần đó vô tình, không tính!”
“Lần đó không tính, vậy tối hôm qua thì sao? Tối hôm qua phải tính chứ? Hôn lâu như vậy!” Văn Sơ xấu xa cười, “Chắc chắn em phải có cảm giác!”
Lỗ Như Hoa đấm vào ngực Văn Sơ: “Anh xấu lắm!”
“Nói đi, đồng ý không?”
“Thật ra......” Lỗ Như Hoa mỉm cười “Ngay lần đầu tiên gặp anh, em
...... em đã thích anh, tính tình anh tốt như vậy, bộ dạng đẹp trai như
vậy, tính cách tốt như vậy, thái độ đúng mực, cái gì cũng tốt, anh là
hóa thân của sự hoàn mỹ (ọe ! >o<) , anh là siêu nhân, cánh tay
sắt......”
“Ha ha, anh biết, ha ha ha...... A ha ha ha......” Văn Sơ cười to “Anh biết là em đã thầm mến anh từ lâu lắm, ha ha ha......”
..............................
“Văn Sơ, tỉnh, dậy đi!” Giọng nói Lỗ Như Hoa bỗng nhiên biến thành trầm và thô vụng, thành giọng...... Cá voi.
Văn Sơ giật mình, ngồi dậy, ánh mắt mơ màng, “Gì chứ, sao em lại biến thành con trai?”
“Chết đi! Tôi vốn là con trai, mới sáng sớm đã mớ này mớ kia! Mọi người đều bị cậu đánh thức!” Cá voi kỳ quái trừng mắt nhìn hắn một cái, “Mùa
xuân chưa tới mà đã bắt đầu mộng xuân, sức hút của Lỗ Như Hoa quả nhiên
khủng bố!”
Văn Sơ trợn mắt há hốc mồm......
Cho đến giữa trưa, Văn Sơ trên cơ bản là ở trạng thái thất thần và
nửa thất thần nhìn thời gian trôi, ở hai trạng thái thể hiện hai người
hoàn toàn khác nhau: Trạng thái thất thần thì trưng ra bộ mặt ngây ngốc; còn bán thất thần thì trưng ra gương mặt cáu kỉnh như bị bệnh. Bức
tranh hắn vẽ toàn những vòng tròn hỗn độn, không có ý nghĩa, cũng không
có linh cảm. Văn Sơ phải tự thừa nhận, bây giờ nhìn bức tranh hắn