
ghĩ gì vậy?” Văn Sơ nhìn cô lơ
đãng, đùa giỡn Lỗ Như Hoa, “Có phải đang nghĩ ở đây thế này cũng được?
Cũng đúng, chính tay cô tạo ra “hoàng tử bạch mã” làm bạn với mình, hạnh phúc không?”
“Tôi đang nghĩ......” Ánh mắt Lỗ Như Hoa đờ ra nhìn về phía hắn, “Mở vòi hoa sen lâu vậy, tốn tiền nước dữ lắm ......”
“Đúng là tham tiền.” Văn Sơ nghiến răng.
“Văn Sơ, cậu trong đó hả?” Giọng Lỗ Tự Ngọc qua tấm ván cửa mỏng manh tiến vào.
Lỗ Như Hoa giật thót, nhanh chóng núp sau lưng Văn Sơ, giật áo khoác trên tay hắn, cuống quýt mặc vào.
Văn Sơ cười thầm, ra vẻ trấn tĩnh trả lời : “Ừ, ...... Đang tắm ......”
“À, vậy cứ tắm đi. Tôi và Cá voi, Tâm Thành ra ngoài ăn bữa ăn khuya,
nhưng sẽ về nhanh thôi.” Lỗ Tự Ngọc bình tĩnh nói, ánh mắt nhìn về chốt
mở nước ấm. Đang khóa! Đang mùa đông, trời lạnh như thế, Văn Sơ có thể ở trong đó tắm nước lạnh sao?
Cậu biết Lỗ Như Hoa đang ở bên trong,
vừa vào phòng đã biết, bởi vì khăn quàng cổ của chị cậu đang để trên
giường cậu. Trước khi hỏi chuyện Văn Sơ, cậu đã vùi nó vào chăn, sau đó
đề nghị mọi người đi ăn bữa khuya, để chị cậu có thể rời đi không bị
phát giác.
Nhưng chị cậu...... Lỗ Tự Ngọc trầm mặc trong chốc lát,
cậu không biết hành động trợ giúp của cậu cuối cùng đúng hay sai. Văn
Sơ... Phải chăng cậu đã luôn luôn hy vọng chị cậu có thể đến với hắn?
Trong khoảnh khắc đi cùng cá voi, phó tâm thành ra khỏi ký túc xá, Lỗ
Tự Ngọc cảm thấy bản thân đang dồn hết tiền đặt cược cho một ván bài duy nhất.
Chị hai, chị phải hạnh phúc!
Cửa phòng tắm mở ra.
Văn Sơ ra trước, sau đó là Lỗ Như Hoa
Người đi trước tiếc nuối vì bạn bè sao lại đi nhanh như vậy, không cho hắn nhiều thời gian hơn trêu chọc người sau.
Lỗ Như Hoa lặng người nhìn về phía giường Tự Ngọc, một góc chiếc khăn
quàng cổ đen lộ ra khỏi tấm chăn, một loại xúc cảm gần như “hoảng sợ”
tràn ngập trong lòng.
“Tự Ngọc biết rồi.” Lỗ Như Hoa nói ngập ngừng, hai mắt đỏ hồng .
“Ai biết ? Biết cái gì ?” Văn Sơ đứng ở phía sau cô hỏi.
“Tự Ngọc, nó biết tôi ở đây.”
Văn Sơ nhìn nhìn một lúc rồi hất tấm mền lôi khăn quàng cổ ra, quấn lên cổ Lỗ Như Hoa: “Biết cũng đâu có sao? Cô làm gì mà sợ như vậy?”
Lỗ Như Hoa đỏ mặt, khẽ cắn môi: “Anh không hiểu đâu!”
Trong lòng Văn Sơ bắt đầu khó chịu, đột nhiên lại suy nghĩ đến một khả
năng có thể xảy ra – làm hắn sợ hãi: “Tôi không hiểu cái gì? Cô sợ Lỗ Tự Ngọc biết! Lỗ Như Hoa, cô không cần phải nói cho tôi biết cô và cậu ta
không phải chị em ruột, cô không cần phải nói cho tôi biết thật ra cậu
ta mới là bạn trai của cô.”
Lỗ Như Hoa kinh ngạc nhìn hắn thất
thần, một lúc lâu sau cũng không thể mở miệng, cực kỳ buồn bực, lại
không biết phải nói gì. Cô thở dài một tiếng, cũng không muốn ở lại lâu
hơn nữa, xông vào phòng tắm ôm ba lô chạy ra khỏi ký túc xá. Có lẽ câu
nói của Lỗ Tự Ngọc “rất nhanh trở về” cũng là để nói cho cô, muốn cô
tranh thủ thời gian mà “chạy trốn”. Cô chợt cảm thấy bản thân làm chị
hai mà quá sức thất bại, phải để em trai giúp đỡ giấu diếm chuyện xấu?
Chuyện này quả thực hết nói nổi!
“Đợi tôi với!” Văn Sơ chụp vội một cái áo khoác, nhanh chóng đuổi theo. Sự im lặng của Lỗ Như Hoa thật sự
kỳ lạ, hết sức đáng nghi. Tức chết! Hắn tự nhủ đêm nay nhất định phải
làm rõ ngọn nguồn! Nhưng dù nghi hoặc và tức giận, Văn Sơ vẫn không quên cầm quà Noel......
Chạy khỏi ký túc xá trong tình trạng “hữu kinh
vô hiểm” (không nguy hiểm nhưng đầy sợ hãi), Lỗ Như Hoa mệt dứt hơi lại
không dám thở mạnh, lui về bên phải Văn Sơ, núp sau bóng dáng cao lớn
của hắn né tránh những ánh mắt từ cửa sổ phòng giám thị.
Tục ngữ
nói không sai, làm trộm quả nhiên sẽ luôn chột dạ. Lúc bình thường, thời gian lại trễ, Lỗ Như Hoa cũng sẽ quang minh chính đại đi đường lớn.
Riêng đêm nay...... Trong đầu luôn nghĩ đến bốn chữ mà Văn Sơ đã nói:
Gian phu dâm phụ. Nhưng ma xui quỷ khiến từ Văn Sơ ám sang chính cô xúi
bẩy cô chạy theo một con đường nhỏ đầy cây cối. Kinh khủng hơn là, con
đường này không phải lối đi về ký túc xá nữ hoặc một nơi nào khác “đứng
đắn”, mà lại hướng về hồ “uyên ương”.
Nhìn làn nước u ám như ẩn như hiện phía trước, Lỗ Như Hoa cảm thấy hình như cô bị lừa.
“Tôi không đi đến hồ đâu, dứt khoát không đi!” Lỗ Như Hoa oán hận đẩy
tay Văn Sơ. Hắn đuổi theo cô từ công viên ký túc xá đã bắt đầu nắm tay
cô, đến giờ còn chưa buông ra.
Văn Sơ nhíu mày: “Đến giờ còn không
được tự nhiên? Ở chỗ này cô còn sợ sao? Còn không phải là một người đứng cạnh một người, như người ta thôi!”
“Người ta là một đôi tình
nhân, còn chúng ta không phải! Chúng ta phải lén lút...... A không...... Tôi muốn nói chúng ta không phải là tình nhân, vì sao lại còn muốn có
người tới, người ta nhìn thấy coi chừng hiểu lầm chúng ta là một
cặp...... Ôi ! Tôi chết đây ...... Anh có hiểu tôi nói gì không?” Lỗ Như Hoa muốn điên thật rồi! Cô thề từ giờ trở đi tuyệt đối không bao giờ
xem Văn Sơ là Thượng Đế nữa!
“Đúng vậy, chúng ta trước kia không phải một cặp, bây giờ tình huống thay đổi rồi.” Trái với sự hoảng hốt của Lỗ Như Hoa, Văn Sơ rất bình
tĩnh :