
thuộc nhất với cô, hai người gần gũi nhất… Cô khuỵu xuống, rất muốn hét, rất muốn khóc, nhưng vừa mở miệng, những giọt mưa đã vào sâu cuống họng, nghẹn… Không thể thở được. Cô ngồi chồm hổm trên mặt đất, bên trái là Văn Sơ, thái dương còn vết máu, vết thương có lẽ ở trên đầu, lông mày nhíu chặt, trên người...... Hình như không có vết máu, Đám Tiếu Thanh đang sơ cứu cho hắn, hình như hắn cảm nhận được, rên rỉ khẽ vài tiếng, có thể rên rỉ...... Chắc không sao? Nhưng còn Lỗ Tự Ngọc, không có một thương tổn nào, cũng không có một chút phản ứng, gương mặt...... vẫn điềm tĩnh như mọi khi.
Dạ Nhiên kiểm tra hơi thở của họ, Văn Sơ khiến anh ta khá yên lòng, nhưng Lỗ Tự Ngọc...... Tay hắn chậm rãi dời khỏi mũi Lỗ Tự Ngọc, đưa mắt nhìn về phía Lỗ Như Hoa, ánh mắt kia......
Có vài cô gái đã bật khóc.
Lỗ Như Hoa đẩy Hạ Thịnh đang đỡ bên người, lao đến bên người Lỗ Tự Ngọc, ngón tay sờ lên mặt cậu dừng lại ở chóp mũi. Động tác này, cô đã thực hiện không chỉ một hai lần.
Lúc nhỏ, khi cha mẹ vừa mất cô cũng làm như vậy, cô hiểu, động tác đó có nghĩa là gì, cô rất hiểu, nếu ngón tay không cảm giác được hơi ấm của Lỗ Tự Ngọc có nghĩa là gì.
Cô từng đưa tay kiểm tra hơi thở của cha mẹ, bây giờ đến Lỗ Tự Ngọc. Cô nhớ, khi tìm được cơ thể lạnh lẽo của cha mẹ, cô và Lỗ Tự Ngọc ôm nhau, gào khóc.
Tự Ngọc hỏi cô: “Chị hai, ba mẹ chết rồi phải không?”
Cô khóc, trả lời: “Đã chết, đều đã chết.”
Nhưng lúc ấy, cô có Lỗ Tự Ngọc, Lỗ Tự Ngọc cũng có cô bên cạnh. Còn bây giờ? Còn người nào có thể gọi cô một tiếng chị? Còn bờ vai non nớt nào để cho cô dựa dẫm?
Không còn, cái gì cũng không còn? Lỗ Như Hoa đờ đẫn lắc hai vai Lỗ Tự Ngọc, cố đặt cậu thật ngay ngắn, bàn tay đặt ngay trái tim cậu, sau đó lại ấn mạnh, giúp cậu hô hấp. Động tác này là hướng dẫn của bác sĩ, cô biết có lẽ sẽ có một ngày cô phải dùng đến, nhưng lại không nghĩ là hôm nay, ngay lúc Lỗ Tự Ngọc nhận tin cậu có thể được cứu.
Một lần, hai lần, ba lần...... Lỗ Tự Ngọc vẫn không phản ứng.
Hỗn loạn, có người gọi cấp cứu, có người khóc, có người đang bàn bạc xem nên để người bị thương đến bệnh viện hay không, cũng có người im lặng nhìn Lỗ Như Hoa.
Một lần, hai lần, ba lần...... Lỗ Như Hoa chỉ biết máy móc ấn xuống, gắng sức làm, cô nhìn Lỗ Tự Ngọc, Lỗ Tự Ngọc tựa như đang ngủ, mưa lướt qua đuôi lông mày, khóe mắt, bờ môi của cậu......
Gương mặt cậu thật đẹp, tập hợp mọi ưu điểm trên mặt ba mẹ, cậu luôn đẹp hơn khi đứng với cô, so với những cô gái khác có khi còn đẹp hơn.
Tay cậu thon dài, chỉ vừa nhìn đã biết đó là đôi tay của một hoạ sĩ trời sinh, một đôi tay mềm mại. Lỗ Như Hoa nghĩ, hai bàn tay này sẽ không bao giờ nâng lên, lại vẽ tranh, vẽ cho cô một bức chân dung, cậu chưa từng vẽ cho cô một bức chân dung nào.
Trước kia, khi Lỗ Tự Ngọc phát bệnh, tỉnh lại thường cười, cười như cậu đang có điều gì lầm lỗi, cậu sẽ nói: “Chị hai, em lại đi dạo đến một nơi, đáng tiếc là không nhìn thấy ba mẹ.”
Cậu sẽ nói: “Chị hai, em cảm thấy nỗ lực để sống của em rất kiên cường, nói không chừng có thể có kỳ tích, trên tivi không phải hay có kỳ tích lắm sao?”
Cậu sẽ nói: “ Chị hai, chị nói tranh em vẽ có người thích không? Em thật sự có tài sao?”
Cậu sẽ nói: “Chị hai, thật ra em thấy, Văn Sơ không tệ.”
“ Lỗ Như Hoa...... Như Hoa......” Giọng Văn Sơ đứt quãng, hắn vẫn còn ở trạng thái nửa hôn mê, chỉ là tiềm thức nhớ kỹ về cái tên người hắn yêu thương.
Tay Lỗ Như Hoa hơi dừng lại, lại dùng sức ấn vào trái tim Lỗ Tự Ngọc.
“Như Hoa......” Hạ Thịnh khóc không thành tiếng, muốn gọi Lỗ Như Hoa dừng lại, tất cả mọi người đều hiểu, Lỗ Tự Ngọc đã chết......
Cảnh báo : Chương này nhớt vô cùng, nhớt rởn da gà >_<
“Như Hoa......” Hạ Thịnh khóc không thành tiếng, muốn gọi Lỗ Như Hoa dừng lại, tất cả mọi người đều hiểu, Lỗ Tự Ngọc đã chết......
“ Lỗ Như Hoa, cậu làm sao vậy! Tỉnh lại đi, ê!” Tiếng la «hốt hoảng» của Hạ Thịnh lớn đến nhức tai.
Lỗ Như Hoa giật mình mở to mắt, nhìn chằm chằm gương mặt dần dần phóng lớn của cô nàng, đầu óc trống rỗng.
“Cậu chỉ ngồi trên xe mà cũng có thể khóc thành như vậy? Gặp ác mộng sao? Mơ thấy cái gì, hình như là gọi Tự Ngọc.” Hạ Thịnh vỗ trán Lỗ Như Hoa rồi ngồi xuống chỗ bên cạnh cô.
Lỗ Như Hoa ngạc nhiên, máu trong đầu bơm lên rất nhanh, tai như nghe tiếng ong ong, vội vàng nhìn ra cửa sổ...... Đúng là vẫn đang trên đường xuống núi, núi đá, cây cối, đẩy Hạ Thịnh nhìn về bên trái, biển đen kịt...... Vừa rồi là mơ sao? Lại là một giấc mơ chân thật như vậy? Lỗ Như Hoa tự nhéo mình một cái, không biết làm thế nào.
“Đừng làm tôi sợ, cậu còn động đậy nữa, trong cảnh tối lửa tắt đèn này còn chỗ nào cho cậu gọi 120, ngồi xe cấp cứu phải tốn tiền đó biết không? Là nhìn số km mà tính đó biết không?” Hạ Thịnh nhéo má Lỗ Như Hoa: “Mau tỉnh táo lại đi, đồ mắc bệnh con ma ngủ.”
“Tôi vừa mơ một giấc mơ y như thật, a...... Tôi ngủ lâu không?” Lỗ Như Hoa c