Snack's 1967
Chào Em, Như Hoa!

Chào Em, Như Hoa!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322501

Bình chọn: 9.5.00/10/250 lượt.

một tin như vậy, phản ứng đầu tiên của cô sẽ là cái gì, thét chói tai sao? Lập tức chạy đi tìm em trai sao?

Nhưng đã thật sự nghe được...... Thật sự nghe được rồi sao?

“Phiền anh...... Nói lại lần nữa được không? A...... Hình như tôi không nghe rõ......” Lỗ Như Hoa thậm chí không nhận ra giọng nói của mình, chỉ cảm thấy rất xa xôi, lại khàn khàn.

“Tôi nói, Lỗ Tự Ngọc có thể phẫu thuật, bởi vì đã tìm được trái tim phù hợp, có người đồng ý hiến tặng.” Dạ Nhiên nghiêm túc lặp lại một lần nữa, thật chậm rãi.

“Nhưng không nhất định có thể thật sự phù hợp, Nếu nhóm máu không hợp, hoặc là...... Hoặc là những tiêu chí khác không hợp...... Cũng không được, á, thật ra làm xét nghiệm rất phức tạp, giải phẫu về tim rất phức tạp!” Lỗ Như Hoa lắp bắp nói, cô cảm thấy cô nghe được trái tim trong lồng ngực đập nhanh đến nỗi có thể nghe được. Thình thịch! Thình thịch!

“Toàn bộ đều ăn khớp với Tự Ngọc.” Dạ Nhiên xen ngang những lời nói lắp bắp của cô, giơ tay đỡ hai vai cô, bởi vì thoạt trông...... Cô như sắp ngất xỉu bất cứ lúc nào, mặt đỏ bừng, vẻ mặt cũng cổ quái kỳ lạ.

“A...... Anh làm sao mà biết?” Lỗ Như Hoa rất muốn tin tưởng anh ta, nhưng lại không dám lập tức tin tưởng, cô hiểu, sự vui sướng bất ngờ nếu không thành, tuyệt vọng khi thất bại sẽ khiến người ta rơi xuống vực thế nào, cô không muốn phải như thế.

Dạ Nhiên cười: “Lỗ Như Hoa, em cứ tin ở tôi, trời vẫn còn mưa. Tôi sẽ không mạo hiểm mà bỗng nhiên lên núi tìm em, lại nói với em chuyện chưa rõ kết quả. Phải nói là, tin này, bệnh viện vốn đã muốn báo cho em, nhưng số điện thoại em để lại không liên lạc được, em cũng biết tôi có quen biết với giám đốc bệnh viện, tôi biết em đang ở Dạ viên, cho nên......”

“Không đúng không đúng!” Lỗ Như Hoa ngắt lời anh ta, vội vã hỏi, “Thật sự mọi yêu cầu đều khớp? Trái tim đó ở đâu? Thật sự đã xét nghiệm thử rồi? Chúng tôi đợi mười mấy năm mà không có, anh chắc chắn đó là trái tim phù hợp với Tự Ngọc? Anh chắc chắn?”

“Hoàn toàn chắc chắn, có điều trái tim ấy đang ở Mĩ.” Dạ Nhiên nghiêm túc trả lời.

“Nước Mĩ......” Lỗ Như Hoa thở ra một hơi khí lạnh, tay chân cũng trở nên lạnh lẽo, ở Mỹ và không tìm được trái tim phù hợp có gì khác nhau? Cô làm sao có năng lực đưa Tự Ngọc đến Mĩ làm giải phẫu.

“Một tin tốt khác nữa là, tất cả chi phí bên kia sẽ chịu, tất cả!” Dạ Nhiên nói từng chữ một, “Lỗ Như Hoa, kỳ tích sẽ xuất hiện.”

Lỗ Như Hoa ôm đầu, cảm thấy đầu cô đến muốn ngất đi, cô muốn hét lên, muốn nhảy múa, hoan hô, nhưng muốn rất nhiều cũng là không thể khẳng định, không phải cô không muốn khẳng định, mà là không dám khẳng định, chỉ do dự hỏi đi hỏi lại: “Anh nói có thể phẫu thuật, có người hiến tin cho Tự Ngọc, còn đồng ý chi trả mọi chi phí? Thậm chí cả chi phí đi qua Mỹ?”

Dạ Nhiên gật đầu.

Lỗ Như Hoa trợn mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Dạ Nhiên, định từ trên mặt anh ta tìm ra vài dấu vết của sự gian dối, nhưng cô không thấy.

“Điều kiện là gì? Người đó là ai? Là do cha Văn Sơ tìm đến?”

“Không có điều kiện gì, và cha Văn Sơ cũng không hề liên quan. Tôi nghĩ em biết, loại kỳ tích này không phải cứ có tiền là có thể có được.” Dạ Nhiên từng chữ xua tan nỗi nghi hoặc của Lỗ Như Hoa.

Lỗ Như Hoa đột ngột bấu chặt vai Dạ Nhiên, rõ ràng cô không biết tay cô đặt lên vai anh ta mạnh mẽ đến mức nào, cũng không biết vì sao lại muốn dồn hết sức níu người anh ta. Bây giờ, Dạ Nhiên là tấm gỗ duy nhất trên mặt biển, bản năng trong cô bắt mình phải giữ chặt anh ta, không phải vì cô, mà vì Lỗ Tự Ngọc.

Cô không thể hô hấp. Hồi hộp và hạnh phúc như nước lũ tràn đê, ào ạt phun trào, đến mức vỡ đê. Những câu hỏi liên tục đã có lời giải đáp, Lỗ Như Hoa không muốn hỏi thêm để biết đằng sau chuyện này là thế nào. Quan trọng là kết quả, kết quả là em trai cô có thể phẫu thuật! Ít nhất trong vài giây, tai cô đã rành mạch nghe được em cô có cơ hội sống sót! Cô phải vui mừng, đúng không? Cô có thể tạm thời vui mừng một chút, đúng không? Cô có thể, sau mười mấy năm căng thẳng thở phào một hơi, đúng không?

Mặt Dạ Nhiên gần ngay trước mắt, Lỗ Như Hoa bỗng nhiên cảm thấy choáng váng, cô muốn hét lên, muốn bày tỏ sự vui sướng trong long. Nhưng nhiều năm qua, cô đã có thói quen nén chặt mọi cảm xúc vui buồn trong lòng, trước mặt em trai, cô không thể để lộ sự yếu ớt, thậm chí cũng không dám bộc lộ sự kiên cường quá mức, bởi vì cá tính đó vốn là của đàn ông. Cô không đành lòng cướp đoạt quyền lợi kiên cường của Lỗ Tự Ngọc. Vui mừng cực độ có lẽ là phải khóc? Phải gào to và rơi nước mắt vì vui mừng? Còn Lỗ Như Hoa, cô gắt gao ôm chặt Dạ Nhiên, cho đến khi cô nghẹt thở, cho đến khi không thể đứng vững. Chân mềm nhũn, cô chỉ biết mình đang sắp ngã xuống, bản năng bắt cô phải bám vào cái gì đó vững chắc ở gần mình nhất, cô thậm chí không nghĩ cái vật cứng rắn kia là gì......

Nhưng, có rất nhiều người xuất hiện một cách ly kỳ ở những địa điểm ly kỳ, và cũng rất nhiều người luôn xuất hiện ở nơi không nên xuất hiện