
Văn Sơ và Lỗ Tự Ngọc lại gần bên mình: “Hai người đã chết, tôi sống một mình cũng không còn ý nghĩa. Một người là em trai chị thương nhất, một người là người em yêu nhất, để tôi đi theo hai người, tôi mệt mỏi lắm rồi, hai người nhẫn tâm nhìn tôi mệt mỏi hơn nữa sao? Tự Ngọc, chị sẽ không bắt em phải vẽ chị nữa. Văn Sơ, em sẽ không cãi nhau với anh nữa, hai người cho em đi theo với!”
“A?” Văn Sơ day tay giữa hai hàng lông mày, vỗ trán cô: “Em điên rồi sao? Ai chết?”
“Văn Sơ.” Lỗ Như Hoa mỉm cười như cũ: “Không sao, trên đường xuống suối vàng em đi cùng anh, nhất định không lạnh, anh nhớ rõ, đừng uống thang thuốc Mạnh bà (*)..... Nhưng kiếp sau anh còn muốn gặp em không?”
(*) Thang thuốc Mạnh bà: Là loại thuốc lãng quên ký ức kiếp trước để bắt đầu 1 kiếp sống mới, theo quan điểm của Nho học hay Phật học gì đó, bạn Phạm quên òi!
Văn Sơ hơi hoảng, căng thẳng nhìn về phía Lỗ Tự Ngọc: “Tiêu rồi, chị cậu thật sự điên rồi. Không phải lúc té xỉu đầu bị đụng vào đâu đó chứ? Lỗ Như Hoa em đừng làm anh sợ!”
Lỗ Tự Ngọc cũng mờ mịt: “Chị hai, đầu chị có đau không?”
“Cô ấy kỳ quái lắm, cứ luôn miệng nói thần chết đến rồi, xem ra là đang coi phim thì có!” Hạ Thịnh buồn cười nói: “Không sao đâu, sau này đừng đưa Lỗ Như Hoa đến rạp chiếu phim.”
“Buồn cười! Các cậu cảm thấy buồn cười sao!” Lỗ Như Hoa oà khóc, nhìn về phía Hạ Thịnh: “Văn Sơ và Tự Ngọc chết rồi, các cậu cảm thấy buồn cười sao?”
“Ai nói bọn họ đã chết?” Tiếu Thanh chợt phá ra cười.
“Là cậu nói bọn họ ở trong xe!” Lỗ Như Hoa khóc nghẹn: “Tiếu Thanh, tôi xin cậu, đừng chế nhạo người đã chết.”
“Tôi nói hai người bọn họ đang giúp chúng tôi cứu người, trong xe là một cặp tình nhân, xe bị lật nhào, may mà người chỉ bị thương nhẹ, đang đứng bên kia kìa, không tin cậu chạy qua đó mà nhìn.”
Lỗ Như Hoa bất giác nhìn theo ngón tay Tiếu Thanh chỉ, quả nhiên, Dạ Nhiên đang đứng cùng hai người, một nam một nữ nói chuyện, mặt cô gái chưa tan hết nét hoảng loạn, đang khóc, thái dương người đàn ông có vệt máu, có điều miệng vết thương không sâu lắm, đang an ủi cô gái.
“Cái gì...... Cái đó giống như cái gì ......” Lỗ Như Hoa khóc, khóc đến không chịu nổi: “Đừng lừa tôi nữa, đừng ép buộc tôi nữa, thần chết không phải đến đây rồi sao?” (làm đến đoạn này mà thấy mệt bạn Như Hoa quá, nhớt!)
“Làm gì có thần chết.” Tự Ngọc cuối cùng bật cười: “Chị hai, em và Văn Sơ lái xe tới chỗ này thì thấy ven đường có tai nạn, xuống dưới cứu người, lột lúc sau xe của chị đã tới rồi, chị xem, xe của em và Văn Sơ còn đậu phía trước.”
Lỗ Như Hoa ngạc nhiên nhìn, quả nhiên có một chiếc xe đã bật đèn cấp cứu, đứng ngay đằng trước.
“Tử thần chưa có tới?” Lỗ Như Hoa nghẹn ngào, khụt khịt.
“Tử thần đến cái đầu em!” Văn Sơ buồn cười , ôm chặt Lỗ Như Hoa: “Ngốc ạ, anh thật muốn đánh em một cái, làm sao có thể...... Ngốc như vậy!”
“Ôi......” Bất an bỗng tan biến, Lỗ Như Hoa vùi đầu trong lòng Văn Sơ, khóc lớn, khóc đến trời long đất lở.
Thành thật mà nói, tiếng khóc của cô nàng...... Doạ Văn Sơ nhảy dựng.
Hắn đã quên bản thân còn tức giận Lỗ Như Hoa, hắn cũng quên chuyện vừa xảy ra ở Dạ viên. Hắn chỉ biết cô gái nhỏ ướt đẫm đang vùi trong lòng hắn mà khóc, tiếng khóc làm cho hắn đau lòng hoảng hốt và hoảng loạn. Cô ấy nói gì? Trên đường xuống suối vàng sẽ cùng đi với hắn? Cô ấy nói hắn là người cô ấy yêu nhất? Tai nạn xe kỳ lạ này cuối cùng cũng làm cho cô ấy biểu hiện như một cô gái bình thường? Gột bỏ lớp vỏ kiên cường, cuối cùng cũng nói yêu hắn? Lòng Văn có cảm giác là lạ, không biết có phải gọi là cảm động không, dù sao, có người nói theo hắn đi...... chết, điều đó cũng rất...... Tuyệt vời...... Phải không?
Ngọn lửa ghen tuông trong lòng Văn Sơ chậm rãi tàn lụi, tan nhanh một cách kỳ lạ, hắn quyết định...... Tạm thời tha cho Lỗ Như Hoa, xuống núi nói sau, tìm một chỗ không có người, hỏi lại chuyện tối nay...... Tìm một khung cảnh đẹp đẽ, ít người lui tới chậm rãi hỏi lại......
Mắt thấy Dạ nhiên đang đi về phía mình, ác ý bỗng nhiên nổi lên, Văn Sơ lập tức nâng mặt Lỗ Như Hoa, hít sâu một hơi, hôn lên môi cô, dùng hết sức, thật sâu.
Ha ha, tất cả mọi người nhìn đi, Lỗ Như Hoa là của ta! Văn Sơ thầm mỉm cười, vĩnh viễn của ta.
Trì hoãn ở nơi xảy ra tai nạn một giờ, đoàn người trường S cuối cùng cũng có thể về khách sạn .
Lỗ Như Hoa, Văn Sơ, Tự Ngọc cùng đi xe Dạ Nhiên, dọc đường đi không ngừng nói về chuyện phẫu thuật, kể liền một lượt.
Nhìn Lỗ Như Hoa không ngừng chảy nước mắt vì vui mừng, Văn Sơ bỗng nhiên cảm thấy lúc nãy hắn thật buồn cười, cũng hiểu được một điều: Dù chính mắt nhìn thấy cũng không nhất định lạ thật, khi cần giải thích, còn phải thêm vào sự tin tưởng, đó là điều quan trọng. Đưa họ trở lại khách sạn, Dạ Nhiên cũng về, không quên mời sinh viên trường S quay lại Dạ viên ngày hôm sau, Dạ viên rộng lớn, những chỗ cần xem vẫn còn rất nhiều.
“Anh Dạ Nhiên......” Văn Sơ tiễn Dạ Nhiên, do