
. Mà chỉ cần xuất hiện, nếu không gọi là ngoài ý muốn, thì sẽ gọi là bi kịch.
Rất nhiều năm sau, Lỗ Như Hoa vẫn nhớ tình cảnh lúc đó, và những chuyện đã xảy ra sau đó. Cô tựa vào lòng Dạ Nhiên, bởi vì nơi đó rất ấm áp, và chỉ có vậy. Lúc ấy, người bỗng nhiên đông hẳn, trong nháy mắt, bạn học dưới lầu đứng đầy ở cầu thang, lẳng lặng nhìn cô và Dạ Nhiên. Lỗ Như Hoa thậm chí có thể nhớ lại ánh mắt kinh ngạc của Hạ Thịnh, sự khó hiểu trên mặt Tiếu Thanh. Nhưng cô không thể nhớ lại, đứng ở tay vịn cầu thang, gương mặt Văn Sơ thế nào, hắn như đang cười, lại như mặt không chút thay đổi.
Thật sự, dù cố nhớ nhưng dù là một chút, cô cũng không thể nhớ được vẻ mặt hắn lúc ấy, tuy nhiên, cô lại không thể quên câu nói lạnh như băng của hắn, “Tốt lắm, Lỗ Như Hoa, là cô để tôi nhìn thấy, tôi thà rằng tôi mù còn hơn.”
Hắn nói, hắn thà rằng hắn bị mù.
Đứng sau hắn, thần sắc mỏi mệt mà bất đắc dĩ, Lỗ Tự Ngọc.
Trong buổi tối hôm đó, trời lại nổi cơn mưa, không lớn, cũng như ban ngày, mưa phùn. Nhưng những người bên trong Tuệ Lư không hề biết.
Cầu thang Tuệ Lư rất chật hẹp, còn tải thảm thật dày, khi Văn Sơ chạy xuống chỉ nghe vài tiếng thình thịch trầm đục. Từ lầu 5 chạy xuống lầu một, ra phòng khách, chỉ là một đoạn đường không dài không ngắn, nhưng tiếng thùng thùng dường như đã ở trong lòng Lỗ Như Hoa chạy miệt mài cả đời.
Lỗ Như Hoa nghe được giọng cô nức nở nói: “Tự Ngọc, giúp chị tìm anh ấy.”
Cô cần Lỗ Tự Ngọc đuổi theo Văn Sơ, bởi vì cô hiểu hắn, lúc này cô đuổi theo, có lẽ mọi chuyện sẽ không thể cứu vãn thêm được nữa. Văn Sơ đang tức giận, hắn đã ghen với Dạ Nhiên, hắn bỗng nhiên xuất hiện ở đây cũng chỉ vì nỗi hoài nghi, mà ở đây hắn lại nhìn thấy......
Lỗ Tự Ngọc gật đầu, chỉ biết gật đầu, định nói, nhưng chỉ thở dài, theo lời chị, đi tìm Văn Sơ.
Lỗ Như Hoa hoảng hốt bước xuống lầu, tấm bình phong trong phòng khách không ai còn tâm tư ngó tới, hoá ra là tấm vải che được thêu thành những đám lá lớn màu đỏ, tập hợp thành chữ ‘Miên’ (ngủ). Cô bất giác nhìn chữ “Miên”, những sợi tơ màu đỏ ánh màu, đã trải qua trăm năm mà không phai nhạt, dưới ánh đàn vàng vọt chiếu vào, đập vào mắt cô đến nhức mắt, một mảng đỏ rực......
Ánh đỏ không thuần sắc, vừa như đỏ tươi lại như phối thêm màu đen kịt, dày đặc đến không thể phân biệt, như bờ biển tối tăm cô nhìn thấy trên đường lên Dạ viên.
Lỗ Như Hoa không biết tại sao cô không thể rời mắt khỏi bức màn thêu trên tấm bình phong, rõ ràng bức màn và kiến trúc, Văn Sơ, và Lỗ Tự Ngọc, với chuyện đã xảy ra đêm nay không hề liên quan......
“Tôi sẽ nói chuyện với Văn Sơ.”Giọng nói của Dạ Nhiên tỏ vẻ có lỗi, anh ta rõ ràng không lường được mọi chuyện lại có thể liên tục nảy sinh nhiều bất ngờ đến vậy.
Sở dĩ anh ta trực tiếp đến Dạ Viên thông báo chuyện phẫu thuật của Lỗ Tự Ngọc, không hoàn toàn vì quen biết với giám đốc bệnh viên Hoà Bình, nguyên nhân chủ yếu vì người hiến tim ở Mĩ vốn là bạn thân của anh ta, đồng thời cũng là người rất yêu quý Lỗ Tự Ngọc – giảng viên chính của khoa mỹ thuật tạo hình – Thụ Thạch.
Cơ duyên giữa người với người quả thật huyền diệu, sự trùng lặp liên tiếp tạo thành những chuyện nhỏ, những chuyện nhỏ liên kết lại, tạo thành cuộc sống.
Bệnh của Thụ Thạch không nhẹ hơn Lỗ Tự Ngọc, nhưng là căn bệnh máu trắng, không ảnh hưởng đến trái tim khỏe mạnh. Thực tế, anh đã lập di chúc hiến xác từ trước, sau khi biết được bệnh tình của Lỗ Tự Ngọc, anh lập tức làm thủ tục kiểm tra toàn diện, sau đó chuẩn bị, để ngay khi lìa đời, trái tim có thể hiến cho người học viên anh yêu quý nhất, sinh mệnh anh không còn nhưng vẫn có thể cứu được một sinh mệnh khác. Mọi chuyện, Thụ Thạch không muốn công khai, anh không muốn, không cần ai tưởng niệm anh, thậm chí, anh cảm thấy, trái tim của anh có thể sống trong thân thể của Lỗ Tự Ngọc, chính anh mới là người phải cảm ơn nhiều nhất. Kết quả rất lạc quan, mọi yêu cầu của Lỗ Tự Ngọc và trái tim anh đều ăn khớp với nhau, anh đưa kết quả kiểm tra cho Dạ Nhiên, nhờ anh ta thông báo, vì thế xảy ra chuyện đêm nay.
Lỗ Như Hoa lắc lắc đầu, không trả lời Dạ Nhiên, phải nói gì? Bỗng nhiên cảm thấy nản lòng, mệt mỏi.
“Hay chúng ta về khách sạn trước, dù sao ngày mai còn phải đến Dạ viên tham quan vườn hoa và sau núi .” Hạ Thịnh tiến lại gần nói.
“A, các cậu không tham quan tiếp sao?” Lỗ Như Hoa cảm thấy có lỗi, hình như bởi việc riêng của cô mà ảnh hưởng đến tâm trạng của nhiều người.
“Sáng mai lại đến, bây giờ đi đến phía sau núi cũng không an toàn, trời lại còn đang mưa nữa.” Tiếu Thanh mỉm cười, cậu ta và Hạ Thịnh ít khi nhất trí trong cùng một việc.
“Đi thôi, đi thôi.” Lý chủ đài cũng quay lại, các sinh viên khác cũng bắt đầu lục tục ra khỏi Tuệ Lư.
Dạ Nhiên nhìn theo bọn họ, đi sau, đêm nay anh ta tự mình lái xe đến, không đưa theo lái xe.
Lên núi thì dễ, lúc xuống mới khó khăn, phải quay xe, trơn, ẩm ướt, cong quẹo, con đường này hình như tập hợp mọi “ưu điểm”