Insane
Chào Em, Như Hoa!

Chào Em, Như Hoa!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322594

Bình chọn: 7.00/10/259 lượt.

Sơ gọi cho Lỗ Tự Ngọc.

“Tự Ngọc, ngày mai cuối tuần, chúng ta đi Hải Bình đi.”

“A? Xa vậy? Vì sao lại muốn đi Hải Bình?”

“Chị cậu ở Hải Bình, tôi muốn cho cô ấy một sự ngạc nhiên thú vị.” Văn Sơ nói đơn giản, hoàn toàn bình tĩnh, nếu so với những suy nghĩ rối rắm trong đầu. Thậm chí, hắn lo lắng đến việc hắn không thể đến đó một mình, nếu không Lỗ Như Hoa chắc chắn biết hắn đến để kiểm tra cô. Nhưng đi cùng Lỗ Tự Ngọc lại khác. Thứ nhất, có thể khiến cô vui mừng, thứ hai...... Cho dù có giận, cũng có thể bị Văn Sơ qua loa lảng chuyện, giải thích chỉ vì muốn cô ngạc nhiên.

“Nhưng tôi không biết đi thế nào.” Lỗ Tự Ngọc do dự.

“Chúng ta ngồi xe lửa, sau đó thuê ô tô đi Hải Bình, không đi đường biển, thân thể của cậu sẽ không xảy ra chuyện đâu.” Văn Sơ nói chắc chắn.

“Nhưng...... Có được không? Phải xin trường học mới được phép đi.”

“Vì sao không được? Đang nghỉ mà, vả lại chúng ta cũng có thể vẽ cảnh biển, Lỗ Như Hoa đi cũng lâu rồi, chúng ta đến đó cô ấy nhất định sẽ rất vui.” Văn Sơ kiên trì thuyết phục .

Lỗ Tự Ngọc không cự tuyệt nữa, đề nghị có vẻ đột ngột, nhưng cách nói của Văn Sơ dường như không cho phép cậu từ chối. Đã vậy thì cứ theo hắn.

Buông điện thoại, Văn Sơ lập tức chuẩn bị hành lý. Hắn muốn đi Dạ viên, tuy rằng không biết vì sao hắn nhất định phải đi, đi thì có thể làm gì, nhưng nếu không đi, hắn chỉ có thể ngồi một chỗ suy nghĩ lung tung. Hắn cũng nên vì bảo vệ tình yêu mà làm một cái gì đó, đúng không?

Chòi canh ở Hải Bình quả nhiên là danh bất hư truyền, số lượng nhiều, lại có nhiều nét rất riêng biệt, sinh viên khoa kiến trúc nhìn đến gần như rớt mắt. Mọi người leo lên sườn núi, trong khoảng thời gian một ngày đã quan sát kiến trúc nhà tầng và khuôn viên xung quanh, vẽ vài bản phác thảo, nghe hướng dẫn viên du lịch tại địa phương tỉ mỉ giới thiệu về cấu trúc cơ bản của chòi canh, cũng hiểu khái quát.

Ngày thứ ba tới Hải Bình, theo chương trình mà trường học sắp xếp là lên núi, tham quan chòi canh nổi tiếng nhất: Dạ viên.

Nhưng trời không chiều lòng, sáng sớm đã bắt đầu mưa. Tuy lên núi đi đường quốc lộ, nhưng cũng ẩm ướt trơn trợt, không nên đi. Xuất phát từ nỗi lo về sự an toàn, giáo viên hướng dẫn yêu cầu mọi người ở lại khách sạn, đợi mưa tạnh hoặc ngớt lại đi. Không ngờ mất gần một ngày, gần đến tối mưa mới ngừng, mọi người hơi do dự, cảm thấy thời gian không còn sớm, lên núi cũng không thể nhìn được cái gì. hướng dẫn viên du lịch lại nhấn mạnh, đi Dạ viên, phải tới vào buổi tối mới thấy đẹp.

Đến lúc này, dù sao cũng đều là những người trẻ tuổi nhiệt huyết, cũng không sợ ngủ trễ, đoàn người lên xe, đến Dạ viên.

Ô tô xoay chạy chầm chậm quanh đường lên núi, Lỗ Như Hoa vẫn ngồi gần cửa sổ bên phải xe, vị trí này có thể nhìn biển một cách rõ ràng. Thành phố S chỉ có sông mà không có biển, lần này đến Hải Bình tranh thủ nhìn cho kỹ.

Người hướng dẫn viên không cường điệu, dù không tới Dạ viên, chỉ nhìn hoàng hôn trên biển cũng đủ làm cho người ta rung động .

Nhưng cũng như lần thứ nhất khi tới biển lúc đã muộn, Lỗ Như Hoa cảm thấy mặt biển rất lạ, tối đen như mực, vô cùng đáng sợ, có một loại hương vị huyền bí, tựa như một phân cảnh rùng rợn trong phim, không ai biết giây tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì.

Trong lòng cô “nhớ nhung” cái di động 3G Văn Sơ đưa. Nếu còn chưa mất, sẽ để hắn nhìn biển, xem hắn nói gì. Còn Lỗ Tự Ngọc, chắc chắn nó sẽ cho rằng nơi này thích hợp để vẽ một bức tranh phông tối. Nói lại, hai ngày nay Văn Sơ thật im lặng, vẫn không gọi điện thoại cho cô. Mượn di động Hạ Thịnh nhắn tin cho hắn, câu trả lời của hắn thật ngắn gọn, toàn bộ đều là: Đang vội, trở về rồi nói.

Hai chữ “trở về” trong hai ngày nay, làm Lỗ Như Hoa hơi bực bội, không nén được những suy nghĩ miên man. Cũng may chỉ một lúc sau đã đến Dạ viên.

Ô tô dừng trước bãi đỗ xe của dạ viên, Lỗ Như Hoa theo mọi người xuống xe, một trang viện không biết rộng đến bao nhiêu hiện ngay trước mắt.

Cửa sơn màu đỏ thắm, đã được mở sẵn, hẳn là đã nhận được thông báo sắp có người tới. Quan sát thêm, phía trên cửa, một tấm biển đen thật dài vắt qua chiều rộng hai cánh cửa, hai bên sườn được chiếu sáng bằng hai ngọn đèn lồng càng làm nổi vẻ sáng bóng của nước sơn đen, trên mặt chỉ khắc hai chữ: Dạ viên.

“Toà nhà này có ma không nhỉ......” Hạ Thịnh nổi da gà toàn thân.

“Gặp qua con người của cậu rồi, còn có thể sợ quỷ sao?” Tiếu Thanh không bỏ qua cơ hội trêu ghẹo Hạ Thịnh. Những người khác cười cười, đều thầm hiểu nhưng không nói.

Lỗ Như Hoa xuất thần nhìn tấm biển. Dạ viên...... Dạ viên...... Hai chữ đơn giản, nét bút trang trọng càng làm cho tòa nhà càng có vẻ tĩnh mịch, cây cối trong khuôn viên cũng rất cao to, vươn cao hẳn bức tường bao ngoài, trong những cơn gió thổi từ biển đến, như đang nhe nanh múa vuốt.

“Dạ viên là chòi canh nổi tiếng nhất ở Hải Bình của chúng tôi, hơn nữa trong lịch sử chiến đấu chống hải tặc có vai trò rất quan trọng.” Nữ hướng dẫn viên du lịch chỉ vào tấm bảng, nói, “ Lịch sử của Dạ viên rất dài, chúng ta vừa đi vừa nói.”

Mọi người vội vàng đi theo, tiến vào cánh cửa lớn