
ược lại, cầm vài bộ trên tay lại thêm
một bộ đang thử trên người, ước chừng phải mua tới bốn, năm bộ.
Hạ An Mẫn nghiến răng nói: “Hôm
nay bà quyết định sẽ tiêu hết tiền lương!". Không
thể dừng được, nhìn thấy quần áo đẹp như thế này ánh mắt cô đều toả sáng.
Lương Hoà than mệt ngồi xẹp ở một bên ghế chờ bạn, vừa
ngồi chờ một lát cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc, vội vàng đứng dậy đi
tới chào hỏi.
Đó là mẹ của Cố Hoài Ninh, mẹ chồng của cô, bà Lý
Uyển.
Lý Uyển cũng rất kinh ngạc khi nhìn thấy Lương Hoà, bà
nhìn cô đánh giá một chút hỏi: “Sao muộn thế này mà chưa
về nhà, con đi mua đồ à?"
Lương Hoà nhẹ nhàng cười, "Vâng ạ, con đi cùng
bạn."
Lý Uyển "Ồ" một
tiếng nhìn xung quanh bốn phía, thấy Hạ An Mẫn đang đứng chọn quần áo ở bên
trong. Cô gái này bà nhìn hơi quen quen, có lẽ là đã gặp qua trong ngày hôn lễ.
"Sẵn dịp gặp con ở đây,
có mấy việc mẹ muốn nói luôn, đỡ phải gọi điện thoại."
"Vâng ạ, mẹ cứ nói con nghe"
Bà trầm ngâm một chút mở miệng nói, "Từ
nhỏ Hoài Ninh đã xem trọng sự nghiệp, trước kia nó còn ở đây thì một tuần mẹ
con còn gặp nhau một, hai lần. Sau cũng không biết lí do vì sao, mấy năm trước
nó xin chuyển công tác đến thành phố B. Bây giờ đổi lại đến lựơt con lại
khổ." Nói xong bà vỗ vỗ nhẹ lên tay Lương Hoà.
"Với đàn ông thì sự nghiệp rất quan
trọng mà mẹ." Nghĩ một lát, Lương Hoà
mới nói một câu như vậy.
"Ừ, con nói như thế thì mẹ yên tâm
rồi." Lý Uyển cười cười, "Hoài
Ninh nói, con nhỏ hơn nó bảy tuổi, có dặn mẹ quan tâm chăm sóc cho con, mẹ
nghĩ, bây giờ con ở nhà mới muốn quan tâm cũng không dễ. Thế này đi, bắt đầu từ
ngày mai con về trong biệt thự ở, để mẹ bảo Phùng Trạm gọi vài người đến
giúp con dọn đồ đạc, con thấy thế nào?"
Lương Hoà do dự một lát nói: “Con
đến ở có bất tiện lắm không ạ?
"Con nói gì lạ thế, ba đứa con trai
nhà này đứa nào cũng không ở bên cạnh mẹ, bởi thế nên mấy đứa con dâu các con
cũng trở nên xa lạ với mẹ chồng, cả nhà ở cùng một nơi mẹ mới vui".
Nói xong bà lại hỏi ý kiến của Lương Hoà, cô do dự
không biết phải trả lời làm sao. Cố Hoài Ninh không ở nhà, cô sang bên đó mỗi
ngày đối mặt với một nhà người lớn, chắc chắn sẽ không tránh khỏi có lúc thất
thố. Đắn đo một lát, Lương Hoà nhỏ nhẹ nói: “Không
phải đâu mẹ ạ! Công việc của con bận rộn, luôn phải làm thêm giờ, hơn nữa, từ
biệt thự đến Toà soạn cũng khá xa, đi qua đi lại không tiện lắm."
Lý Uyển không ngờ cô gái vốn dĩ không hay nói chuyện
lại có thể trực tiếp cự tuyệt bà như vậy, không khí giữa hai người thoáng chốc
trở nên cứng ngắc. Một lát sau, Lý Uyển cười khẽ nói: “Vậy
thôi, con nói thế cũng đúng!"
Lương Hoà thở dài một hơi nhẹ nhõm, "Vâng,
con cám ơn mẹ!"
Đợi Lương Hoà tiễn bà đi rồi, Hạ An Mẫn mới dám xuất
hiện, cô giải thích rằng: “Mình không dám, mẹ chồng cậu khí thế mạnh
mẽ quá, mình không dám tới gần."
Nói không sai, người nhà họ Cố không có ai khí thế yếu ớt cả. Lương Hoà cười
cười cũng không phản bác.
Ngày hôm sau lúc sắp tan tầm bất ngờ nhận được điện
thoại của Cố Hoài Ninh. Thanh âm vốn không quen thuộc giờ nghe qua điện thoại
trở nên hơi xa lạ, tính ra, đây hình như là lần đầu tiên hai người nói chuyện
qua điện thoại với nhau.
"Em đang bận à?"
"Không, em cũng sắp hết giờ làm rồi,
anh thì sao?"Lương Hoà tắt máy tính, cầm túi xách bước ra ngoài.
Thời tiết đột ngột thay đổi, ngay cả người sắt như Hạ An Mẫn cũng bị ốm xin
nghỉ bệnh ở nhà, duy chỉ có mình cô, buổi tối chẳng có việc gì để làm.
"Vừa mới họp xong." Nghe
giọng hình như anh hơi mệt mỏi, chắc là cuộc họp rất lâu.
Trong lúc nhất thời cả hai bên đều im lặng, hai người
không nói chuyện gì, Lương Hoà đứng ở cửa Toà soạn, nhìn dòng xe cộ tấp nập,
người đến người đi, không biết chấm dứt cuộc điện thoại này như thế nào.
"Vậy anh có mệt lắm không?" Cô thử
hỏi, và tinh tế nhận thấy Cố Hoài Ninh dường như hơi sửng sốt. Sau Lương Hoà
mới nghĩ, chắc là thủ trưởng đại nhân chưa quen cách nói chuyện thân mật như
vậy, cô định pha trò cứu vãn liền nghe thấy anh mở miệng:
"Hôm qua mẹ bảo về nhà ở em từ chối
rồi à?"
"Vâng, em cảm thấy không được tiện
lắm". Lương Hoà chợt muốn cười,
tối qua cô mới cự tuyệt mẹ chồng hôm nay chồng liền gọi điện "hỏi
tội", hay là anh cũng muốn cô chuyển về Cố viên ở?
Theo lý mà nói vấn đề này là không có khả năng.
Quả nhiên, Cố Hoài Ninh cười cười, nói: “Không
sao cả, anh sẽ nói rõ ràng với mẹ."
"Vâng, cám ơn anh."
Cúp điện thoại xong Lương Hoà nghĩ, Cố Hoài Ninh thật
là người tốt, không đẩy cô vào chỗ khó xử. Theo cách nói của Hạ An Mẫn khi bàn
về cô thì "Lương Hoà này ấy à, đừng
thấy cô ấy im lặng giống như con thỏ con mà lầm, một khi cáu giận lên cô ấy có
thể trở thành con chó nhỏ". Tuy rằng lời này chẳng
nói lên được cái gì, nhưng Lương Hoà nghĩ, nếu thật sự đến ở trong Cố viên, vạn
nhất có xảy ra khúc mắc nhỏ, đến lúc