
úng là ngồi đợi anh mà
ngủ gật.
Cô không biết nấu nướng thế nhưng lại bỏ công chuẩn bị
bữa sáng cho anh, Cố Hoài Ninh hướng về phía bàn ăn bước tới.
"Lương Hoà!"
Đang ngủ mơ màng Lương Hoà nghe có người gọi, hơi giật
mình tỉnh lại. Bởi vì tỉnh giấc đột ngột nên ngồi không vững, suýt nữa trượt
chân xuống khỏi ghế, may mà Cố Hoài Ninh bắt được cánh tay cô giữ cho cô khỏi
ngã.
"Anh... anh dậy rồi à?" Lương
Hoà căng thẳng hỏi lắp bắp, cô cảm thấy xấu hổ đến mức muốn trốn.
Cố Hoài Ninh buông tay cô ra, đi tới đầu bàn bên kia
ngồi xuống "Ừm! Em chuẩn bị bữa sáng
đấy à?"
"Vâng, em làm mấy món, không biết có
hợp với khẩu vị của anh không." Lương
Hoà lấy muôi múc cho anh một ít cháo.
Cố Hoài Ninh hơi nhướn mày, nhìn lướt qua bàn ăn một
chút. Quẩy cùng bánh bao chắc chắn là mua rồi, ngũ cốc trộn trông màu thật bắt
mắt, chỉ nhìn thôi cũng thấy hấp dẫn, nhưng anh lại nhớ rõ đồ ăn này đã mua từ
trước đó mấy ngày, từ hôm kết hôn đến giờ vẫn để trong tủ lạnh, xem ra chỉ có
cháo là món duy nhất cô gái này chính tay nấu cho anh mà thôi.
"Trông cũng không tệ lắm!". Anh
kết luận. Ít ra thì, tinh thần của cô cũng phấn chấn.
Lương Hoà ngượng ngịu cười cười, ngồi xuống bàn cùng
anh bắt đầu ăn sáng.
Cố Hoài Ninh bay chuyến mười giờ sáng. Ăn xong
nhân viên bảo vệ của Cố Trường Chí sẽ tới đưa anh ra sân bay. Người bảo vệ tên
Phùng Trạm là một thanh niên vừa tròn hai mươi, chỉ kém Lương Hoà vài tuổi,
nhìn thấy Lương Hoà lập tức hô to "Chị
dâu" làm cho cô đỏ cả mặt, luống cuống mở rộng cánh cửa để
cậu ta bước vào nhà.
Cố Hoài Ninh đang đứng thắt cravat và đeo quân hàm
trước gương, Lương Hoà nhìn anh mặc quân phục cũng đã quen, chỉ là chưa bao giờ
nhìn kĩ huy chương trên vai anh. Hai vạch và hai sao, cô không rõ rốt cuộc là
anh đang có chức vụ gì.
"Anh về đơn vị, có việc gì thì
gọi điện thoại cho anh, nếu không gặp được anh thì trực tiếp gọi cho Phùng
Trạm." Cố Hoài Ninh dặn dò cô. "Phùng
Trạm, trong thời gian tôi không ở nhà nhớ giúp đỡ chị dâu cậu đấy nhé!"
"Vâng, thưa thủ trưởng! Em cam đoan hoàn thành
nhiệm vụ !"
Phùng Trạm cười hì hì giơ tay chào theo kiểu quân
nhân, Cố Hoài Ninh cười cốc đầu cậu ta một cái, lại xoay người nhìn về phía
Lương Hoà. Cô gái im lặng đứng ở cạnh tường, cúi đầu không biết đang suy nghĩ
chuyện gì. Cố Hoài Ninh trầm ngâm một lát, vươn một bàn tay giữ lấy đầu của cô,
tay kia vuốt làn tóc mái mềm mại trên trán cô, khẽ hôn một cái, nói: "Anh
đi nhé!"
Nụ hôn phớt nhẹ nhàng làm Lương Hoà cả kinh ngẩng đầu
lên, cả người liền lọt vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh, trong nháy mắt cô thất
thần, vội nhìn sang phía khác, thì thào nói khẽ: "Để
em tiễn anh!"
Từ nhà đến sân bay cách nhau cũng không xa lắm, hơn
nữa Phùng Trạm lại lái xe rất nhanh, chưa đầy mười phút đã tới sân bay. Cố Hoài
Ninh xuống xe trước, Lương Hoà cũng chuẩn bị xuống xe lại bị anh giơ tay ngăn
lại.
"Một mình anh vào là được rồi, Phùng
Trạm cũng không cần đi theo".
"Vậy... vậy anh đi đường bình an
nhé!" Lương Hoà do dự một lát
rồi lùi lại, kéo cửa kính xe xuống, nhìn theo thân hình cao ráo của anh càng đi
càng xa, chỉ trong phút chốc bóng dáng ấy đã khuất dần vào trong đám đông
rồi mất hút.
Nhìn anh, cô nghĩ, có lẽ người này đã quen với cảnh đi
đứng độc lập một mình, chuyện trọng đại gì một mình cũng có thể tự giải quyết
được. Chính bản thân cô không phải đã được biết rõ ràng hay sao.
"Chị dâu, đội trưởng đi rồi chị buồn
lắm phải không?"Phùng Trạm ghé mắt nhìn qua kính chiếu hậu, thấy biểu
tình rối rắm trên mặt cô, thử hỏi.
"Cậu gọi anh ấy là đội trưởng
à?"
"Chị không biết à? Chị thấy quân hàm của đội
trưởng chưa, hai vạch hai sao, chính là quân hàm của Trung tá Lục quân
đấy. Đội trưởng tuy mới ba mươi mốt tuổi, nhưng năng lực của anh ấy không
thể khinh thường được đâu!"
"Anh ấy không nói cho tôi
biết mấy chuyện này!" Lương Hoà nghĩ nghĩ, nói.
Cũng đúng thôi, anh nói chuyện này với cô mới là lạ.
"Hắc hắc, đội trưởng thật là
công tư rõ ràng. Chuyện trong quân đội thường sẽ không lẫn lộn cùng chuyện
trong nhà. Chị đừng tưởng đội trưởng là con út của Cố tướng quân mà lầm, chức
vị hiện tại của anh ấy không hề liên quan gì đến Cố tướng quân. Kể cả anh Hoài
Việt cũng vậy, cả hai ngươì bọn họ thực sự đều là đàn ông đúng nghĩa!"
Khi nhắc đến những người con trai của Cố gia, Phùng Trạm bộc lộ vẻ mặt đầy thán
phục, Lương Hoà ngồi ở ghế sau yên lặng khẽ cười.
"Chị dâu, em đưa chị về thẳng nhà
nhé?"
Lương Hoà nghĩ nghĩ, nói "Ừm, về nhà."
Lúc Cố Hoài Ninh xuống máy bay thì thành phố B đang
mưa nhỏ. Bầu trời như có một mảnh sương mù dày đặc, mờ ảo, phía xa xa dãy đèn
đường cũng chỉ trông thấy mờ mờ. Đứng ở ngoài hàng hiên của đại sảnh một lúc,
tìm được người của đoàn bộ tới đón, là lái xe Tiểu Trương cùng với Lục Khinh
Vũ.
"Đội trưởng đã đến rồi, chủ nhiệm Lục
cứ lo lắng mãi trời vừ