
nói ra nhưng Cố Hoài Ninh biết, ba anh
vẫn không yên tâm với cuộc hôn nhân này của anh. Ông không nói Lương Hoà không
tốt, nhưng cũng không tỏ thái độ rõ ràng biểu lộ ông nhận cô là vợ của anh. Lần
này ông ra tay thử lòng cô, không biết ông đã hài lòng hay chưa. Mà quan trọng
hơn là cô từ đầu tới đuôi đều không biết chính mình bị thử, ngây ngô khờ khạo
đi theo ông từ thành phố B đến tận đây.
Nghĩ tới chuyện này ánh mắt anh tối lại, Cố Hoài Ninh
đứng dậy, nói với Cố Trường Chí: “Sức khoẻ của con không
có gì đáng ngại, nếu ba bận thì hãy về trước đi. Còn Lương Hoà, nếu cô ấy thấy
tiện thì ở lại chơi hai ngày, Diệp lão tướng quân cũng rất muốn gặp cô
ấy."
Nói xong anh bước ra ngoài. Vừa mở cửa ra liền thấy
Triệu Kiền Hoà đứng đó, tay giơ lên giống như chuẩn bị gõ cửa. Triệu Kiện Hoà
thấy Cố Hoài Ninh thì hơi sửng sốt, lại đột nhiên giận lên, hạ giọng nói: "Theo
tôi đi ra đây."
Cố Hoài Ninh liếc một cái: "Ba
tôi cùng chú Út đang ở bên trong, cậu vào chào trước đi."
Sắc mặt Triệu Kiền Hoà rất kém, nhìn anh một cái rồi
lách qua người anh vào nhà, chào Cố Trường Chí cùng Cố Trường An xong liền kéo
Cố Hoài Ninh đi ra ngoài.
Cố Trường An mìm cười nhìn hai người nói: “Chuyện
này cũng làm cho thằng bé nhà họ Triệu tức giận rồi đây.."
Cố tướng quân nhấp một ngụm trà thản nhiên đáp: "Nên
tách ra thì sớm hay muộn cũng tách ra, nếu như lần này mà cũng không phân tách
được thì chú không cần phải nghĩ biện pháp cứng rắn nào nữa."
o------------------o
Cố Hoài Ninh đi theo Triệu Kiền Hoà ra sân.
Vẻ mặt luôn tươi cười vốn có của Triệu Kiền Hoà lúc
này xám xịt, cáu giận khiến những người đi qua đều nhìn anh một cách nghi hoặc.
Nhưng trước mặt đều là hai lão đại của Đoàn bộ, không ai dám lại gần hỏi chuyện
gì xảy ra, nhìn thấy vẻ mặt hầm hầm của Triệu Kiền Hoà đều tự giác né tránh đi
xa xa ra chỗ khác.
Cố Hoài Ninh thấy thế thì thở dài, vỗ vai Triệu Kiền
Hoà nói: "Ở đây được rồi, có chuyện
gì thì nói đi, Kiền Hoà."
Triệu Kiền Hoà xoay mạnh người lại, muốn phát giận,
nhưng thấy vẻ mặt không thay đổi của Cố Hoài Ninh lại không phát giận được, "Mẹ
kiếp, rốt cuộc là cậu đang làm cái gì? Hả? Khinh Vũ trêu chọc cậu chỗ nào? Cậu
cũng không phải là không biết tâm tư tình cảm của cô ấy, giờ hạ điều lệnh đuổi
cô ấy đi mà cậu gọi là cách giải quyết đấy à? Tôi nói cho cậu biết, không dễ
thế đâu!"
"Vậy cậu muốn tôi phải làm gì?"
Giọng nói Cố Hoài Ninh vẫn vững vàng điềm tĩnh như trước.
Trước kia Triệu Kiền Hoà vẫn phục bạn ở chỗ luôn luôn
giữ đựơc bình tĩnh, dù cho chuyện lớn xảy ra trước mắt phong thái của Cố Hoài
Ninh vẫn không hề nóng nảy bộp chộp. Nhưng có đôi khi nhìn thấy dáng vẻ trấn
định ấy của bạn Triệu Kiền Hoà liền thấy tức giận, lúc này lại càng giận hơn, "Cậu
cần giải quyết vấn đề của cô ấy theo cách khác."
Giải quyết theo cách khác sao? Anh cười khẽ: "Vậy
thì tôi ly hôn với Lương Hoà, sau đó cưới cô ấy, cách giải quyết này được
chứ?"
Triệu Kiền Hoà nghe vậy liền xông tới túm cổ áo anh,
nghiến răng nghiến lợi nói: "Mẹ kiếp, cậu nói chuyện
cách nghiêm chỉnh cho tôi xem!"
Cố Hoài Ninh chậm rì rì mở miệng: "Chẳng
nhẽ cậu muốn tôi nói nghiêm chỉnh mà lại không làm chuyện nghiêm chỉnh hay sao?
Tôi làm như vậy cũng là vì giải quyết cho cô ấy. Cô ấy ở bên cạnh tôi lãng phí
nhiều thời gian như vậy, tôi vẫn muốn để cô ấy được tự do, chính là tại cô ấy
không muốn thôi."
Triệu Kiền Hoà giận dữ cười gằn: “Ý
của cậu là cô ấy cứ bám riết lấy cậu ấy à? Tôi nói cho cậu biết, Cố Tam, đừng
nghĩ rằng cậu là số một, phụ nữ trên thế giới này không phải ai cũng yêu cậu cả
đâu!"
"Tôi cũng không nghĩ rằng mình là số
một." Giọng anh căng ra.
Hai người nhìn nhau chằm chằm, một lát sau Triệu Kiền
Hoà buông áo Cố Hoài Ninh ra, đứng dựa vào tường cố gắng bình tĩnh lại. Cố Hoài
Ninh liếc bạn một cái, cũng lại đứng tựa vào bên tường, nâng cánh tay bị thương
lên. Vừa nãy trong lúc kích động Triệu Kiền Hoà vô tình đè ép vào cánh tay anh,
đụng vào vết thương, giờ này bắt đầu thấy đau.
"Vết thương còn đau phải không?" Triệu
Kiền Hoà hắng giọng hỏi một câu.
Cố Hoài Ninh ngẩng đầu nhìn trời cười nhẹ: “Vẫn
chưa tàn phế được đâu." Hừ, kém
tí nữa là diễn một cách xuất sắc vai kẻ vũ phu, bây giờ mới nhớ đến vết thương
của anh?
Triệu Kiền Hoà dù hiểu ý của bạn, nhưng cơn nóng giận
chưa nguôi hết, không chịu thua kém đáp trả lại: “Vậy
cậu nói lần này là cậu làm đúng đấy chắc?"
"Cô ấy quá cố chấp, có nhiều chuyện
có thể buông ra một cách dễ dàng thì cô ấy lại không làm thế. Bây giờ mình có
thể giúp cô ấy lựa chọn thì tại sao lại không làm chứ?"Giọng
anh trầm thấp mà rõ ràng.
"Vậy vì sao cậu còn ở Kinh Sơn làm
gì? Cách xa cô ấy thì tốt rồi. Khinh Vũ đến đây trước cả cậu."
Có rất nhiều chuyện không phải một hai câu là nói ra
được, cũng không phải chỉ mình anh nói thì sẽ giải quyết được tất cả mọi việc
cho mọi người. Anh ngẩng đầu, vỗ vai Triệu Kiền Hoà, nói: