
vốn không
định nhấc máy nhưng chuông cứ reo không ngừng. cũng may cô không có tính buồn
bực cáu giận khi bị đánh thức, nếu không Cố Hoài Ninh chắc chắn sẽ bị pháo bom
oanh tạc.
Dường như anh dung túng nuông chiều, mặc cho cô im
lặng trong giờ phút này. Cô không nói gì anh cũng không mở miệng. Lương Hoà
nhìn chằm chằm những bông hoa nhỏ li ti trên tấm ga giường một hồi lâu mới "ưm" một
tiếng trả lời anh. Giọng của cô vừa thức dậy nghe rất mềm, ngọt ngào, cảm giác
rất khó tả.
Anh khẽ cười: “Nghe giọng hình như tâm
trạng em không được tốt lắm, phải không?"
"Không đâu, mọi việc đều rất tốt."
Lương Hoà lắc đầu, lại hỏi anh: “Anh xong vịêc rồi
sao? Chẳng phải là không thể gọi điện thoại hay sao?"
Nói xong nghĩ lại cô lập tức muốn cắn lưỡi. Anh lại
tưởng cô không muốn nghe điện thoại của anh cho mà xem.
Người nào đó trình độ cao thâm khó lường lại phản ứng
không như cô nghĩ: “Anh là thủ trưởng mà, gọi điện cũng không
có vấn đề gì."
Cô há miệng ngạc nhiên, như thường khi lại bắt đầu
nghĩ ngợi. Cô không khỏi nghĩ, ý anh nói là, anh đang nhớ cô, có phải không? Ý
nghĩ ấy làm cô không kìm được mà vui vẻ lên.
"Khi nào thì anh bắt đầu diễn tập
rồi?"
"Không có gì thay đổi thì khoảng hơn
nửa tháng nữa. Mấy hôm nay em có về qua bên nhà không?"
Lời anh nói làm cô nhớ tại việc không thoải mái xảy ra
tối hôm qua ở bên nhà ba mẹ chồng. "Tối qua em
mới qua, cả anh Hai cũng về."
"Anh Hai mới về sao?"
"Vâng, mới về tối qua."
"A!" Cố Hoài Ninh hơi
cười một chút, "Chắc là lại loạn cả nhà lên
phải không?"
Lương Hoà cảm thán, quả đúng là người một nhà, hiểu
biết tính tình của nhau thật rõ ràng. Cố Hoài Ninh dừng một lát lại dặn dò cô: “Anh
Hai và ba, hai người mâu thuẫn không phải một ngày hai ngày, em mặc kệ bọn họ
đi."
Cảm thấy hơi lạnh, cô kéo chăn quấn quanh người kĩ
càng hơn, hơi gật đầu đáp lời anh.
Cố Hoài Ninh đột nhiên lại nhớ tới chuyện chiều nay,
hỏi cô: “Em đã xem bức hoạ American Gothic
lần nào chưa?"
Anh đột nhiên thay đổi đề tài làm Lương Hoà phản ứng
không kịp, buột miệng không hiểu: “Chưa, em chưa
xem."
"Lúc nào tâm trạng không vui thì xem
thử đi, nhé!"
Anh chốt một câu như vậy rồi cúp điện thoại. Lương Hoà
ngẩn người ngồi giữa giường. Câu nói cuối kia của anh, cô dường như cảm thấy
anh đang quan tâm tới tâm trạng của cô, có phải hay không? Tâm tư ngạc nhiên
băn khoăn một chút, nhưng cơn buồn ngủ lại kéo đến quá nhanh khiến cô không thể
cưỡng lại được, tiếp tục kéo chăn trùm đầu mà ngủ.
---------------------------------
Tạp chí Pioneer chuẩn bị lễ kỉ niệm ba mươi năm ngày
thành lập. Mọi người đều hoan hỉ vui mừng vì tiền lương tháng này được thưởng
thêm 10%. Chẳng những thế, Lục đại boss còn thông báo sẽ tổ chức tiệc mừng ở
Thánh Quang - khách sạn lớn nhất trong thành phố. Tất cả mọi người đều hoan hô
mừng đến muốn nổ tung cả Toà soạn.
Pioneer có thể nói là Tạp chí Chính trị - Xã hội đầu
tiên từ sau cải cách tới nay, rất nổi tiếng trong nghành báo chí truyền thông
trong nước, là tờ báo hàng đầu ở thành phố C. Bởi vì tính chất đặc thù nên
Pioneer khó tránh khỏi đôi khi phải đề cập đến một số đề tài nhạy cảm trong xã
hội, hoặc là nhắc tới một số nhân vật quan trọng. Nhưng từ khi Tạp chí xuất bản
tới nay, cũng không từng gặp phải vấn đề rắc rối nào hoặc từng bị nghi ngờ gì.
Điều này cũng bởi do những Tổng biên tập trước đây đều là những người có hoàn
cảnh gia đình rất đáng nể. Nếu không phải là người hùng mạnh trong ngành truyền
thông thì cũng là người có chỗ dựa vững chắc về mặt chính trị. Lục Thừa Vấn lại
là người có bối cảnh bí mật nhất từ trước đến giờ. Thân phận của anh đều được
nhân viên lần lượt đoán qua, nhưng đều không người nào có chứng cớ xác thực để
chứng minh được điều mình nói là đúng.
Những chuyện này Lương Hoà đều nghe Hạ An Mẫn nói cho
cô nghe, nhưng hiện tại cô không rảnh bận tâm tới mấy chuyện đó. Cô còn bận rộn
tìm quần áo. Cả cái giường lớn vốn chỉnh tề gọn gàng giờ phút này bị vứt đầy những
quần áo, váy, đủ loại kiểu dáng màu sắc nhìn hoa cả mắt. Lương Hoà phân vân so
đo trái phải, mãi mà vẫn không quyết định được nên mặc cái nào. Hạ An Mẫn ngồi
bên cạnh thao thao bất tuyệt nói những chuyện liên quan tới Lục Thừa Vấn, lúc
dừng lại nhìn Lương Hoà thấy cô không để ý nghe, tức thì chán nản lấy bừa một
cái váy nhét vào tay cô.
"Mặc cái này đi!"
Lương Hoà cầm lên nhận ra đó là chiếc váy dạ hội Fendi
màu đen. Cô không nhớ rõ mua nó khi nào, cầm trên tay có chút do dự không biết
nên mặc hay không. Lương Hoà liếc nhìn Hạ An Mẫn, hỏi khẽ:
"Mặc cái này có hở hang quá không?"
Dù sao cô cũng là phụ nữ đã có chồng rồi, hình như mặc thì không tiện lắm.
Hạ An Mẫn trợn mắt nhìn cô: “Con
nhóc này, dù sao cậu cũng đã từng đi du học bốn năm ở nước ngoài, làm sao mà
đầu óc vẫn cổ hủ lạc hậu như vậy? Nếu mặc cái này mà xem là lộ liễu
hở hang, thì áo tắm hai mảnh người ta gọi là gì? Lúc ấy