
thấy email của Lục Thừa Vấn gửi cho cô anh mới vụt bừng tỉnh.
Thành phố B rộng lớn như vậy, thiếu gì công việc để cho cô làm, hà cớ gì cô cứ
cương quyết muốn trở về thành phố B. Hơn nữa thái độ ngày hôm sau của ba anh
lại càng khác thường, trước giờ ông luôn khuyên anh về nhà, hôm đó ông lại giục
anh mau quay về đơn vị, chẳng giống bình thường chút nào. Tất cả đều khiến anh
càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình là đúng. Cô quả thật là rất có năng lực,
còn có thể khuyến khích được cả ba anh bày mưu tính kế lừa gạt anh.
Cố Hoài Ninh ngậm lấy vành tai mềm mại của cô cắn cắn
mấy cái nhè nhẹ, "Thời gian này anh rất bận,
không ở nhà nhiều với em được anh cũng rất áy náy, vì thế khi em bảo muốn về
nhà anh mới đồng ý. Dù sao thì để ba về một mình cũng không nên. Hơn nữa, lúc
đó anh cũng quyết định rồi, mặc kệ em về với lý do gì đi nữa, đợi ăn Tết xong
sẽ đưa em trở lại đây."
Chỉ không ngờ được rằng năm mới còn chưa đến mà anh đã
nhớ cô như vậy. Càng không ngờ được là cô lại gạt anh, không trở về mà quay lại
biệt thự nhà họ Diệp, khiến anh hùng hục đi thành phố C rồi lại hộc tốc quay về
thành phố B. Nghĩ tới đây anh nghiến răng, cúi người định hôn cô thì Lương Hoà
đã xoay người lại, đôi đồng tử màu hổ phách trong suốt, long lanh như được bao
phủ một màn hơi nước.
"Hoài Ninh, vừa nãy anh nói sai một
điều."
"Ồ?" Anh
nhíu mày nhìn cô.
Lương Hoà nâng đầu gối vào trong ngực anh, nói khẽ,"Thật
ra hai hôm nay em rất sợ, lúc nào cũng lo lắng, em sợ anh, sẽ không đến.."
May mà anh đến. Lương Hoà nhớ rõ lúc ấy khi nhìn thấy
anh, tâm trạng lo âu sợ hãi suốt hai ngày cuối cùng mới tan đi, mũi cay cay,
trong đầu chỉ xoay tròn một câu, anh đã đến, anh đã đến đây..
Cố Hoài Ninh nhẹ nhàng ôm vợ vào lòng, trái tim anh
rung động. Người phụ nữ này thật mâu thuẫn, nhưng thật may tất cả đều đã trở
nên tốt đẹp, anh sẽ không buông cô ra, không cho cô rời đi một lần nữa, mà cô,
nghĩ cũng đừng nghĩ tới điều đó. Sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp chiếu qua khung cửa sổ
tràn vào trong phòng.
Đúng bảy giờ, chiếc đồng hồ báo thức ở đầu giường vang
lên. Cố Hoài Ninh hơi nghiêng người vươn tay tắt đi. Gối nằm bên cạnh lập tức
có tiếng động, anh quay đầu nhìn sang thấy cô cũng trở mình, góc chăn bị cuốn
lên lộ ra đôi chân trần trắng nõn. Cố Hoài Ninh kéo chăn phủ lại chân cho Lương
Hoà, cẩn thận không chạm tới bụng vợ. Sau đó anh xuống giường rửa mặt rồi vào
bếp làm bữa sáng.
Anh tỉ mỉ nấu cháo, cẩn thận gọt hoa quả xếp vào đĩa,
còn chưa kịp bưng đồ bày ra bàn ăn đã nghe những tiêng động vang vọng ra từ
phòng ngủ. Trong lòng căng thẳng anh vội vàng bước ra khỏi phòng bếp, thấy cô
cuồng cuồng chạy vụt về phía toilet, động tác rất nhanh, hoàn toàn không giống
một người..phụ nữ có thai.
Chần chừ một chút Cố Hoài Ninh lại quay vào bếp bưng điểm tâm để lên bàn, sau
đó mới vào phòng vệ sinh để xem Lương Hoà. Mái tóc dài xoã tung của cô được
nhét vào bên trong cổ áo, hai tay vịn vào bồn cầu nôn không ngừng. Sau một lúc
lâu mới dừng lại cơn nôn khan, Lương Hoà quay đầu lại, thấy anh, cô bặm môi,
đôi mắt ướt như sắp khóc.
Biểu tình đáng thương của cô khiến lông mày Cố Hoài
Ninh nhăn tít lại, anh cầm mấy tờ khăn giấy đưa cho Lương Hoà, "Sao
có thể nôn nhiều thế này?"
Lương Hoà buồn rầu không trả lời, lấy nước đánh răng.
Ngay cả mùi kem đánh răng cô cũng không ngửi được. Cố Hoài Ninh đứng ở bên cạnh
xem toàn bộ quá trình đánh răng của cô, xem cô cố gắng nén xuống cảm giác buồn
nôn, lông mày anh vẫn nhăn tít lên không giãn ra chút nào.
Lương Hoà uể oải, "Em nôn
nhiều thế có ảnh hưởng đến cái thai không anh? Có khi nào thai chết trong bụng
không?". Càng nghĩ cô lại càng sợ hãi.
"Không được nói lung tung!" Cố Hoài
Ninh liếc mắt nhìn cô, tầm mắt anh dời xuống bụng Lương Hoà, nhìn nó vẫn bằng
phẳng và an ổn như trước anh mới thở dài một hơi, "Mới
chỉ có bảy tuần, sao mà có thể hành hạ người như vậy được?"
Nghe vậy Lương Hoà cũng buồn rầu, nghe Lâm Nhiên nói
khi mang thai Trương Hân bà cũng không bị nôn nghén nhiều, chỉ thèm ăn thèm
ngủ, nửa đêm hay tỉnh giấc vì đói, toàn thèm mấy món vừa lạ vừa khó mua, khiến
cho chồng bà rất bất lực, vừa nghe bà nói muốn ăn ông đã thấy đau đầu, luôn nói
rằng thai không hành bà mà bà hành ông. Lương Hoà không hiểu sao mình có thể
nôn nghén dữ dội như vậy, rõ ràng là tại Cố Hoài Ninh, vậy mà người bị khổ sở mệt
mỏi lại là cô, còn anh thì vẫn ung dung khoẻ mạnh như thế, điều này khiến Lương
Hoà rất bực bội.
Vì sao lại trở nên như thế này? Mọi việc phải kể lại
từ đầu...
Suốt mấy ngày cuối năm tâm tư lúc nào cũng phập phồng
lo lắng suy nghĩ, đến giao thừa lại vận động trên giường cả đêm mất bao nhiêu
sức lực, sáng hôm sau khi thức dậy đã giữa trưa. Lương Hoà ngồi trên giường
nhìn căn phòng ngủ vắng lặng, mơ hồ nhớ lại hình như lúc sáng trước khi đi anh
nói bên tai, "Anh về Kinh Sơn một chút,
em ở nhà đợi anh."
Diệp Vận Đồng từng nói, đêm giao thừa đơn vị có mở
tiệc liên hoan, ngày mùng một Tết c