
ng
mại vẫn còn chưa mở cửa, hơn nữa cho dù có mở cửa thì tôi cũng không có
đủ thời gian để đi từng cửa hàng tìm kiếm.
Phương pháp duy nhất là đi tìm Mê Cúc, bởi vì nhà của Mê Cúc có cửa hàng bán quần áo.
“Muốn mua quần áo không thành vấn đề, nhưng mà Tiểu Vũ à, cậu hẹn hò với ai mà tự nhiên lại cầu kì thế?”, ở cửa hàng quần áo, Mê Cúc vừa
treo biển cửa hàng vừa dán mắt vào tôi, ánh mắt dò hỏi.
“Tôi đâu có hẹn hò với ai đâu!”, không biết tại sao ánh mắt dò hỏi
của Mê Cúc lại làm cho tôi hoảng hốt, không kịp nghĩ ngợi gì liền lập
tức lắc đầu phủ nhận, “Chỉ là…chỉ là vì sắp đến sinh nhật 16 tuổi của
tôi rồi, gia đình giục giã đi tìm người yêu kinh quá, thế nên tôi muốn
thay đổi hình tượng một chút. Chỉ có vậy thôi”
“Hóa ra là như vậy!”, Mê Cúc gật đầu, ánh mắt như hàm chứa điều gì đó nhưng không hỏi tiếp nữa.
Tôi và Mê Cúc là bạn thân nhất. Rất nhiều lần tôi đã đóng vai là
người bảo vệ cho Mê Cúc. Khi hai đứa ở bên nhau, thậm chí còn bị nhiều
người trong trường gọi là “Nữ hoàng và chàng kị sĩ”, đương nhiên chàng
kị sĩ mà họ nói đến chính là tôi rồi! Nhưng cho dù tôi mà Mê Cúc có quan hệ gì đi nữa, thỉnh thoảng tôi cũng vẫn cảm thấy run rẩy trước ánh mắt
như đang dò xét của cô ấy, ví dụ như chính lúc này đây.
“Tiểu Vũ, cậu xem chiếc váy này thế nào? Một bộ lễ phục màu trắng,
lệch vai, cực kì dễ thương, hơn nữa lại không quá bó và trông rất nữ
tính, có lẽ rất thích hợp với cậu!”, sau một hồi dạo quanh bách hóa, Mê
Cúc dừng lại ở một cửa hàng quần áo nữ, cầm một bộ váy màu trắng lên hỏi tôi.
“Có thật không? Được, vậy thì lấy cái này đi!”, ý kiến của Mê Cúc
chắc chắn không tồi, nhất là trong vấn đề lựa chọn trang phục, mua sắm
đồ trang sức…Vì vậy tôi luôn lấy ý kiến của cô ấy làm chuẩn mực lựa
chọn.
Chỉ có điều, sao Mê Cúc lại nhìn tôi với ánh mắt chán nản đó nhỉ.
“Mê Cúc, cái váy này không ổn sao? Nhưng cái này là do cậu giới thiệu cho tớ mà!”, tôi thì thầm hỏi.
“Đại tiểu thư à, rốt cuộc cậu có biết trình tự mua quần áo của con gái như thế nào không hả?”, Mê Cúc hỏi.
“Hả? Trình tự mua quần áo á? Không phải là thích là lấy, sau đó rút ví trả tiền sao?”
“Lâm đại tiểu thư à, khi con gái đi mua sắm, điều quan trọng nhất
không phải là lựa chọn quần áo, cũng không phải là trả tiền, mà là
thử!”, Mê Cúc nhét chiếc váy vào tay tôi rồi tiếp tục nói: “Mau, mau vào phòng thay đồ đi!”
“Không phải chứ? Lẽ nào con gái khi đi dạo phố, mỗi lần nhìn thấy
một bộ cánh mà mình thích lại phải mặc thử lên người sao? Như thế thì
thật là phiền phức! Thôi được, thôi được rồi, tôi đi thay là được chứ
gì, Mê Cúc, cậu đừng có nổi cáu!”, nhìn thấy ngọn lửa sắp bùng lên trong mắt bạn mình, tôi vội vàng cầm chiếc váy, bước vào phòng thay đồ.
“Nhưng mà, tôi thật không hiểu con gái các cậu nghĩ gì. Thích một bộ cánh nào đó là mặc thử, vậy thì nếu như cậu thích chiếc này, tôi cũng
thích chiếc này, thế thì cậu cũng mặc, tôi cũng mặc…Thế thì bẩn lắm!”,
vừa bước vào phòng thay đồ, tôi vừa lẩm bẩm bất mãn.
“Lâm Xuân Vũ, cậu đừng quên mình cũng là con gái đấy!”, Mê Cúc nghiến răng nói vọng vào từ bên ngoài phòng thay đồ.
“Nhưng mà…”, tôi khó khăn lắm mới mặc chiếc váy đó vào người
được.Sau đó từ từ đi ra ngoài cho Mê Cúc nhìn, “Nhưng mà Mê Cúc à, như
thế này thì phiền lắm, thời gian của tôi…”
Hài, mọi lời ca cẩm của tôi dường như tan biến hết trước cái nháy mắt của Mê Cúc.
“Nếu như thực sự cậu đang vội thì chúng ta có thể hạn chế thử quần
áo. Nhưng nếu như đã quyết định mua thì nhất định phải thử đã!”, Mê Cúc
thở dài nói: “Bởi vì quần áo nhiều khi nhìn thấy đẹp nhưng mặc lên chưa
chắc đã thấy đẹp. Ví dụ như chiếc váy cậu đang mặc, nhìn thì rất đẹp
nhưng lại không hợp với cậu! Hiểu không?”
“Ừm”, tôi ngoan ngoãn gật đầu, mặc dù trong lòng không hiểu lắm
những gì mà Mê Cúc nói. Nhưng bởi vì tôi hiểu câu “nếu như đã quyết định mua thì nhất định phải thử đã” của cô ấy nói nên tôi bèn ngoan ngoãn
gật đầu.
Thế là cứ như vậy, một tiếng đồng hồ trôi qua, dưới sự giúp đỡ của Mê Cúc, tôi đã phối được ba bộ quần áo mặc dù có phong cách khác nhau
nhưng lại rất nữ tính: một là chiếc váy màu hồng phấn có nơ hình con
bướm, kết hợp với đôi giày cao gót, mũi nhọn màu trắng; một chiếc áo màu vàng nhạt kết hợp với một chiếc váy voan màu trắng tuyết và sandal màu
trắng; một chiếc áo xuông màu xanh đá quý kết hợp với quần legging màu
đen và đôi bốt màu đen.
Vì chỉ còn cách giờ hẹn có một tiếng đồng hồ nên tôi vội vàng tạm biết Mê Cúc và quay về nhà.
Cuộc hẹn hò đẳng cấp với 10 vạn nhân dân tệ, ha ha…cô gái xinh đẹp đến đây!
Vol 2. Diễn biến cuộc hẹn hò
9 giờ sáng, bên cạnh bể phun nước ở công viên Nhai Tâm.
9 giờ đúng, âm nhạc du dương cất lên, những vòi nước lần lượt phun
lên những cột nước trắng phau. Ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu xuống mặt
đất, những giọt nước trong veo như tỏa ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh
sáng mặt trời.
Tôi mặc chiếc áo màu vàng nhạt kết hợp với chiếc váy voan màu trắng
tuyết vừa mới mua, chân đi một đôi dép sandal cao gót màu trắng, ngoan
ngoãn đứng bên cạnh bể phun nước (một việc trướ