
c đây tôi chưa từng làm).
Những dòng người tấp nập qua lại bên bể phun nước ở công viên Nhai Tâm.
Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy một chàng trai mặc quần áo đen đứng ở phía
bên kia bể phun nước, mái tóc dài màu bạc lấp lánh trong ánh sáng mặt
trời.
Rõ ràng là con trai sao lại để tóc dài? Đã để tóc dài lại còn nhuộm
tóc thành màu bạc nữa chứ? Cái anh chàng này coi thế giới này là thế
giới phim hoạt hình hay là muốn áp dụng phong cách Cosplay vào trong
cuộc sống đây? Tôi khẽ hừ giọng rồi quay đầu lại, không thèm nhìn anh ta nữa.
9 giờ 20 phút.
Bên cạnh bể phun nước vẫn có những bóng người lác đác qua lại.
Nhưng mà tại sao, tại sao đến giờ tôi vẫn chưa nhì thấy bóng dáng của Nam Trúc Du đâu cả?
Bàn chân tôi rất đau bởi đi sandal cao gót, toàn bộ trọng lượng của
cơ thể dồn cả lên hai bàn chân chênh vênh trên đôi dép cao gót thì làm
sao không đau cho được? Ngọn lửa trong lòng tôi từng dần dần bốc lên
cùng với nỗi đau từ gót chân. Cái tên Nam Trúc Du đáng ghét, tại sao giờ này vẫn còn chưa xuất hiện? Lẽ nào anh ta không biết hẹn hò mà để con
gái phải chờ là rất bất lịch sự sao?
“Nam Trúc Du, anh là đồ đáng ghét! Nếu như trong vòng 10 phút nữa mà anh không đến, để xem về trường tôi xử lí anh ra sao?”, tôi nghiến răng nhấc đôi chân đau đớn của mình lên, muốn tìm một chỗ nào đó để ngồi
nghỉ, nào ngờ vì đứng quá lâu trên đôi dép cao gót nên chân tôi như cứng đơ lại. Mà bởi vì đã bị cứng đơ lại nên cho dù đã cố gắng di chuyển rất nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến cho toàn thân tôi mất thăng bằng mà ngã ra
sau.
“Á…”, tôi ý thức được rằng mình phải giữ vững phần thân dưới để
tránh tư thế ngã ngửa ra sau. Hài, nếu đổi lại là mọi khi thì động tác
này chẳng khó khăn gì với tôi. Nhưng vấn đề là lúc này chân tôi đang đau nhức, hơn nữa dưới chân lại là đôi dép cao gót, “Á…”
Không thể kiểm soát nổi thăng bằng cơ thể, tôi hoảng hốt thét lên.
“Cô ơi, cẩn thận!”
“Cẩn thận!”
Bên trái và bên phải tôi cũng vang lên một tiếng hét thất thanh, sau đó, trong khoảng khắc cơ thể tôi chuẩn bị tiếp đất thì đột nhiên toàn
thân như được kéo lại bởi một cánh tay chắc khỏe.
Khi tôi còn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra thì mùi hương bạc hà
dìu dịu phảng phất qua mũi tôi. Dưới ánh mắt trời vàng nhạt, một cảnh
tượng đẹp như trên ti vi hiện ra trước mắt tôi: chàng trai mặc áo màu
đen, xương quai xanh thuôn nhỏ, cái cổ trắng ngần, đôi vai rộng vững
chãi, mái tóc màu bạc mềm mại rủ xuống, khẽ khàng tung bay trong gió.
Một cảnh tượng có sự tương phản mạnh giữa hai màu đen trắng trong khoảnh khắc đã khiến cho tôi quên cả hít thở.
“Cô không sao chứ?”, một giọng nói ấm áp, dịu dàng cùng với vẻ mặt chân thành hiện lên trước mắt tôi.
Nam…..Trúc….Du….
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, khuôn mặt điển trai của Nam Trúc Du hiện lên trong con mắt tôi.
“Anh….anh…”, tôi giơ ngón tay ra, chỉ vào khuôn mặt vừa lạ vừa quen
của chàng trai đứng trước mặt mình, lắp bắp không nói ra lời. Chàng trai trước mặt tôi lúc này, vẫn đôi mắt thuôn dài đầy mê hoặc ấy, vẫn đôi
môi mịn màng ấy, vẫn nụ cười rạng rỡ ấy….rõ ràng là khuôn mặt quen thuộc ấy nhưng sao tôi lại không nhận ra là anh ấy nhỉ?
Chàng trai đứng trước mặt tôi đây có mái tóc dài màu bạc, mềm mại
buông xuống hai bên bờ vai, chiếc áo màu đen làm toát lên vẻ cao quý
trên người anh, chiếc quần bò côn kết hợp với đôi bốt cao cổ càng khiến
cho anh trông thật phong độ. Khuôn mặt đẹp như tranh, nụ cười quyến rũ
như tỏa sáng trong ánh mặt trời rực rỡ…
“Nam Trúc Du, tóc…tóc của anh…?”, tôi nuốt nước bọt một cách khó khăn (Tại sao tôi lại nuốt nước bọt chứ?), lắp bắp hỏi.
“À, cái này á? Là mấy anh ở câu lạc bộ Hoàng tử bảo anh đội lên ấy
mà! Lần trước anh đội bộ tóc giả này lên rồi đi rót rượu trong câu lạc
bộ, lợi nhuận kinh doanh tự nhiên tăng vọt, ông quản lí bảo kiểu hóa
trang này rất hút khách! Tiểu Vũ, chẳng nhẽ em không thích sao?”, hai
con ngươi long lanh của anh nhìn tôi.
Mấy cái tên khốn trong câu lạ bộ hoàng tử làm gì có kẻ nào tốt bụng đâu!
“Đâu… đâu có! Cũng không phải là không thích!”, thượng đế ơi, cái gì
gọi là không thích, ngược lại tôi còn cảm thấy phản cảm nhiều hơn! Ai
lại đi chải chuốt cho cái tên Nam Trúc Du vốn đã đẹp như yêu ma này trở
nên càng thêm quyến rũ như vậy chứ? Thế thì bảo làm sao tôi dám đứng bên cạnh anh ta đây? Đứng bên cạnh anh ta như thế này chẳng phải tôi càng
giống con trai hơn sao?
“Đáng ghét…”, tôi lầm bầm rủa thầm trong miệng.
“Tiểu Vũ, em nói gì thế?”, Nam Trúc Du vừa hỏi vừa nhẹ nhàng đỡ tôi đứng dậy.
“Đâu…không có gì!”, tôi ngẩng đầu, nhìn anh ấy cẩn thận đỡ tôi đứng
dậy, cử chỉ dịu dàng, nâng niu cứ như thể tôi là báu vật không bằng.
Trong lòng tôi bất giác cảm thấy ấm áp lạ thường.Cho dù anh ấy có hóa
trang như thế nào đi chăng nửa, chỉ cần anh ấy vẫn là Nam Trúc Du là
được.
Chỉ cần là Nam Trúc Du thì cho dù có thế nào cũng không làm cho tôi cảm thấy căm ghét được.
“Tiểu Vũ, hôm nay em đẹp quá, vì thế mà anh đứng ở bên bồn nước từ
nãy mà không nhận ra cô gái xinh đẹp đối diện chính là em!”, Nam Trúc Du nhìn tôi từ đầu đến chân, kinh