
cho anh ta mở rộng tầm mắt nhìn bạch cốt
tinh ăn tươi nuốt sống là như thế nào.
Tô Trí nhược thật sự đỏ mặt, màu da anh ta rất trắng,
cũng rất mịn màng, đỏ lên như vậy càng làm nổi bật đến cực điểm lên khuôn
mặt yêu nghiệt tươi đẹp như hoa đào, đường viền lông mi thật dài hạ xuống,
thỉnh thoảng rung rung, hiển nhiên đang ở thời điểm nội tâm giao chiến, vô cùng
đấu tranh.
Lục Tiểu Phong âm thầm cười trộm, khép mành bốn phía
lại, sau đó đứng chờ anh ta ra quyết định cuối cùng. Cuối cùng Tô đại gia thở
dài một hơi, oai phong lẫm liệt giật giật yết hầu, vô cùng không tình nguyện
phun ra một chữ: “Lau.” Nhưng ánh mắt nhìn về phía Lục Tiểu Phong quả thực như
nhìn kẻ thù không đội trời chung.
Lục Tiểu Phong buồn cười giúp anh ta cởi áo khoác,
toàn thân anh ta cứng ngắc giống như tảng đá. Lục Tiểu Phong không nhịn được
nói: “Thả lỏng một chút, tôi không có ăn thịt anh.”
Ánh mắt tô Trí nhược ngay lập tức giống như lưỡi đao
bắn quét lại, vô cùng cảnh giác, giống như cô ấy thật sự là Bạch Cốt Tinh ham
muốn ăn thịt Đường Tăng từ rất lâu.
Lục Tiểu Phong cầm khăn mặt ướt nhẹp, vắt khô, thời
điểm khăn nóng lau đến trên người, Tô Trí Nhược cuối cùng hơi thả lỏng một
chút, nhưng nàng nhìn thấy tai của anh ta đã hồng rực lên có thể trích được
máu, tỏa sáng lên như một khối mã não đỏ. Tuy rằng Lục Tiểu Phong cố ý chỉnh
anh ta, nhưng lúc lau người cũng thật cẩn thận tỉ mỉ, lau xong phía sau lưng
lại lau đến trước ngực. Tô Trí Nhược không được tự nhiên, lại thấy vẻ mặt Lục
Tiểu Phong vẫn như bình thường, thay đổi chậu nước ấm, cẩn thận vắt khô khăn
lông.
“Hay là để tôi tự mình làm đi, phía trước tự tôi có
thể làm.” Tô Trí Nhược thật sự chịu không nổi, rụt về phía đầu giường, kéo chăn
lên, cứng ngắc nói.
Lục Tiểu Phong theo thói quen đẩy kính mắt lên, cười
như không cười nhìn anh ta một lát, đến tận khi thấy anh ta sợ hãi, sau đó mới
đem khăn mặt đưa lại: “Lau xong gọi tôi vào.”
Lòng dạ nàng vẫn còn yếu đuối, rốt cuộc vẫn quyết định
không làm khó dễ anh ta. Nàng lại đợi ở bên ngoài, lúc này động tác của Tô yêu
nghiệt vô cùng mau lẹ, sau khi nghe thấy anh ta nói xong, Lục Tiểu Phong đi vài
giúp anh ta mặc lại quần áo, hết sức cẩn thận với cánh tay bị thương của anh
ta, sau đó bưng chậu nước đi ra ngoài, trước khi đi, Lục Tiểu Phong quay đầu
lại như có suy nghĩ gì đó nói: “Nhìn thấy mặt anh như vậy thật sự không thể
tưởng tượng được thân hình của anh kỳ thật rất khá.”
Dứt lời, lại giống như sấm sét bên tai Tô Trí Nhược,
nàng cười híp mắt đi ra.
Có lẽ là lần này trêu chọc Tô đại gia phát cáu, hắn
mới thay đổi hẳn với cô ấy. Cô ta muốn lau người hộ hắn phải không, được lắm.
Qua một ngày, sau khi lau người xong thì Tô Trí Nhược làm bộ như đang đi đòi nợ
nói: “Tôi muốn rửa chân.”
Lục Tiểu Phong lại sửng sốt, lập tức hiểu được yêu
nghiệt này bắt đầu trả thù rồi. Nàng cũng dò xét một chút, tên con trai này
muốn nhìn thấy vẻ mặt không thể nhịn được nhưng vẫn phải đè nén của nàng. Nhưng
nàng cũng không để cho anh ta dễ dàng thực hiện được, rất lạnh nhạt nhưng đáp
ứng những yêu cầu vô lý của anh ta. Tô Trí nhược không nghĩ tới cô ấy sẽ thật
sự đồng ý, ngây người một lát sau đã nhìn thấy Lục Tiểu Phong bưng chậu nước
vào. Lúc này Tô Trí nhược mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, thật sự
hắn không muốn người khác giúp hắn rửa chân, hắn không phải loại thích biến
thái như thế.
Lục Tiểu Phong ngồi xổm người xuống, thấy anh ta chậm
chạp không động tĩnh gì, ngẩng đầu ánh mắt bình tĩnh thông suốt, cũng không
thúc giục, cứ dịu dàng nhìn anh ta như vậy, nhìn đến khi cả người anh ta khó
chịu. Nàng hiểu rằng anh ta đang hối hận, anh ta cũng không phải là loại người
giỏi giấu giếm tâm tư của mình, tính cách khó chịu hết lần này đến lần khác,
con vịt con bướng bỉnh, sau khi nói ra những lời thiếu suy nghĩ không biết hối
cải, cho dù có sai hay đúng Tô đại gia hắn đều đúng. Nhiều khi, Lục Tiểu Phong
cho rằng anh ta thật giống một đứa trẻ lớn, cũng không thật sự tính toán với
anh ta.
Tô Trí Nhược chậm chạp ngồi tới bên giường, ánh mắt
xấu hổ nhìn chằm chằm cái chậu nước, lại chậm chạp đem chân ngâm vào trong
chậu, Lục Tiểu Phong đành chịu cười cười, cầm khăn mặt đưa cho anh ta: “Có đôi
khi không phải chuyện gì cũng có thể nói như vậy, anh cần suy nghĩ kĩ trước khi
muốn nói một câu nào đó.”
Tô Trí Nhược kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lục Tiểu Phong,
đã thấy cô ấy trầm mặt không giống bình thường, ánh mắt phía sau thấu kính
trông giống như trận sương mù trong mùa đông đi khắp nơi không thể nhìn thấy
gì, chỉ có điều nháy mắt lúc sau, Lục Tiểu Phong cười nói: “Ý của tôi là với
tôi thì không sao, nhưng tính cách của anh như vậy, sẽ chịu thiệt thòi.”
Tô Trí Nhược còn chưa kịp phản ứng, Lục Tiểu Phong đã
đi tới bên cạnh gọt táo hộ anh ta.
Trong nháy mắt đó cô ấy trầm tĩnh như vậy làm chi hắn
một thoáng giật mình.
Từ đó về sau, quả nhiên Tô Trí Nhược thu liễm rất
nhiều.
Bây giờ, Lục Tiểu Phong đã thành thạo giúp anh ta uống
nước, nàng sụp mắt xuống, suy nghĩ có chút vô thức, đã và