
ng tay nói ý của Lục Tiểu Phong cho hắn
biết —— cô ấy ở lại, hắn rời đi. Tô Trí Nhược biết ngay lúc đó cho dù thế cục
như thế nào hắn cũng không có kế hay, cho dù lấy danh nghĩa cảnh sát, nhưng mà
Tiêu Duy cơ bản không phải là người đem cảnh sát để vào trong mắt. Hết lần này đến
lần khác nhẫn nại, hắn mang theo tờ giấy rút khỏi, tính toán lập tức tìm người
giúp đỡ, sau khi suy xét hắn đi tìm Kha Địch. Sau khi Kha Địch xem qua tờ giấy,
lại hỏi tình huống một lượt, tiếp theo không nói lời nào liền đi sắp xếp, nhưng
mà đợi hai ngày, kết quả lại không có cách nào? Tô Trí Nhược đương nhiên rất
tức giận, nhưng mà hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể hạ
quyết tâm cùng ngồi xuống bàn bạc với Kha Địch.
Trên tờ giấy viết qua loa hai từ: Công viên, IX.
“Đằng trước là một địa điểm, đằng sau là một đồ vật.”
Tô Trí Nhược rất không kiên nhẫn vỗ vỗ bàn: “Địa điểm
gì, đồ vậy gì? Anh có thể nói rõ một lần hay không.”
Kha Địch không ngừng bẻ khớp ngón tay, hình như vẫn
còn đang suy tư, Tô Trí Nhược nhìn thấy bộ dáng này của anh ta, cười lạnh một
tiếng: “Tại sao đến bây giờ còn đang do dự có phải nên nói cho tôi biết rõ chân
tướng hay không? Đến nước này, còn tính toán cái gì!”
Cuối cùng Kha Địch buông tay ra, ngón tay từ từ vuốt
phẳng tờ giấy, thấp giọng nói: “Công viên là chỉ công viên khi còn bé tôi, Mông
Sa và cả Trình Băng thường xuyên tới chơi, Ở khu vực phía bên kia thành phố, IX
là một mã số, năm năm trước Tiêu Duy tìm người nghiên cứu phát minh ra một loại
ma túy kiểu mới, độ tinh khiết rất cao, không màu không mùi, nhưng chỉ có một
hàng mẫu, người nghiên cứu phát minh không hiểu sao mất tích, IX bị Mông Sa
trộm đi, khi kết thúc vụ án Mông Sa bàn giao lại món đồ này chẳng biết thất lạc
lúc nào, cảnh sát tìm kiếm rất nhiều lần vẫn không tìm thấy, Cũng bởi vậy mà
không đủ chứng cứ, chúng tôi mới không có cách nào đưa Tiêu Duy vào chỗ chết.
Hiện tại xem ra, vật này không có bị thất lạc, mà là bị cô ấy giấu đi…”
Tô Trí Nhược ngây ngốc lặp lại một câu: “Giấu đi? Vì
sao cô ấy phải giấu đi?”
“Tôi không biết.” Giọng Kha Địch nói có chút nặng nề.
“Không thể nào, cô ấy không thể nào giúp đỡ Tiêu Duy
thoát tội…” Nói đến đây, Tô Trí Nhược đột nhiên im lặng, ngay cả hắn cũng không
chắc chắn, hắn đột nhiên nghĩ đến một khả năng, chẳng lẽ cô ấy thật sự đối với
Tiêu Duy… Chỉ cần nghĩ đến cái khả năng này cả người hắn giống như bị lửa đốt,
đau muốn chết.
Hai người đều có suy nghĩ, cùng lúc im lặng không nói.
Một lát sau, Kha Địch tỉnh táo lại trước: “Tóm lại đây
đều là chuyện năm năm trước, trước mắt quan trọng nhất là nếu cô ấy đã nói cho
chúng ta địa điểm giấu đồ, chính là muốn cho chúng ta cơ hội. Tuy rằng mấy năm
nay Tiêu Duy rất an phận, nhưng mà tính cách vốn có của y sẽ không dễ dàng
buông tha cho IX, chẳng qua hiện nay không rõ Tiêu Duy có biết hay không…”
“Đợi một chút, khu Công viên ở bên kia thành phố?” Tô
Trí Nhược giống như nghĩ ra điều gì, đột nhiên đứng dậy, sắc mặt đại biến: “Y
đã biết.”
“Cái gì? Cậu đi đâu?” Kha Địch không hiểu ra sao cả.
“Việc này không nên chậm trễ, tôi đi tìm người hỗ
trợ.” Tô Trí Nhược mặc áo khoác vào chạy thẳng ra cửa, trước khi đi quay đầu
lại nhanh chóng nói với Kha Địch: “Khu vực bên kia thành phố chính là khu trung
tâm thương mại mới đang được mở rộng, người đứng phía sau, chính là Tiêu Duy.”
——————————————————————————————————————————
Lục Tiểu Phong cười cười, nghiêng đầu, chóp mũi của
nàng vừa vặn đụng trúng anh ta, hơi thở hai bên quấn lấy cùng một chỗ, bốn mắt
nhìn nhau, sau vài giâu im lặng đối diện, Lục Tiểu Phong nhìn vào đáy mắt thâm
sau của anh ta, bình tĩnh nói: “Tôi biết anh giữ tôi lại tuyệt đối không phải
là để ôn lại tình cũ, anh cũng không cần phải diễn trò, đi thẳng vào vấn đề đi,
không phải anh muốn biết IX ở đâu sao?”
Ý cười trên khóe môi Tiêu Duy đông lại ở trên mặt.
Môi
Tiêu Duy gần chạm tới mặt Lục Tiểu Phong, Lục Tiểu Phong căng thẳng chú ý nhất
của nhất động của anh ta, bỗng nhiên, anh ta đứng thẳng dậy, dạo bước quay về
chỗ ngồi, khóe miệng của anh ta vẫn còn mang ý cười, nhưng mà sắc mặt có chút
cổ quái, sau khi Lục Tiểu Phong nói xong anh ta không nói gì thêm. Bữa tối được
dọn lên trên bàn, món Pháp của Tiêu Duy, trước mặt Lục Tiểu Phong đặt món ăn
Nhật Bản.
Từ ngày trước nàng đã không thích đồ ăn Pháp, ngược
lại đặc biệt thích đồ ăn của Nhật Bản.
Vẻ mặt Tiêu Duy không tranh luận, trong phòng ăn yên
tĩnh đến mức hoảng sợ, ngoại trừ tiếng của dao nĩa đụng vào đồ sứ, chính là
tiếng nhai nuốt. Sushi ở trong miệng Lục Tiểu Phong giống như đang nhai sáp,
nàng vừa bình tĩnh ăn cơm, vừa không ngừng suy đoán tâm tư Tiêu Duy. Nếu nàng
đoán không lầm, IX là mục tiêu mà Tiêu Duy tới tìm nàng, năm năm trước vật này
bị nàng trộm mất, Tiêu Duy nổi trận lôi đình, giận không kìm được không ngủ
không nghỉ tra khảo nàng ba ngày ba đêm, nàng thiết chút nữa bị bắn chết.
Hiện giờ, nếu không phải điều này, chẳng lẽ lại là
tính mạng của nàng?
“Có phải nếu Trình Băng không chết, hiện tại em cũn