Pair of Vintage Old School Fru
Chàng Tô Đại Chiến Bạch Cốt Tinh

Chàng Tô Đại Chiến Bạch Cốt Tinh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327312

Bình chọn: 10.00/10/731 lượt.



Lục Tiểu Phong không để tâm cười cười, không hề có ý e

sợ.

Kim Dục đứng dậy, lạnh lùng nói: “Tóm lại, cô tự thu

xếp ổn thỏa, đừng tưởng rằng Tiêu Duy còn có thể nghĩ đến chuyện nhân từ khoan

dung với cô như trước kia.”

Lục Tiểu Phong hừ một tiếng, đặc biệt coi thường:

“Nhân từ khoan dung?”

Trong lòng Kim Dục ấm ức, cả người khó chịu, rõ ràng

hiện tại cô mới là chủ nhân, nhưng tại sao ở trước mặt Lục Tiểu Phong cô lại

không tìm thấy chút cảm giác nào về sự vượt trội, cô ta dựa vào cái gì còn có

thể bình tĩnh như thế, mỗi một câu nói ra đều mang giọng điệu mọi chuyện không

liên quan đến mình, thật giống như bảo vật cô coi trọng trước mặt cô ta căn bản

không đáng để nhắc tới.

Nhưng cô không thể thất thố, thất thố liền biểu hiện

chính mình chịu thua.

Lục Tiểu Phong nghe được tiếng bước chân Kim Dục dậm

mạnh rời đi, lén khẽ thở phào. Nhưng mà không đợi nàng thở phào xong, cửa lại

mở ra. Bạch Phi đeo lên một khuôn mặt khó chịu nhìn Lục Tiểu Phong nói: “Tối

nay Boss tới đây, chuẩn bị một chút.” (Nghe như kiểu phi tần

chờ hoàng thượng đến ấy nhỉ =))
)

“Chuẩn bị cái gì?” Vẫn còn nghĩ là hoàng đế giá lâm.

Chuẩn bị cung nghênh thánh giá sao.

Bạch Phi khinh thường nói: “Tắm rửa, thay quần áo.”

Lục Tiểu Phong nhíu mày, lúc này mới quay đầu lại nhìn

anh ta: “Uhm, biết rồi.”

Bạch Phi đã chuẩn bị xong những lời ngay khi cô gái

ngày phản đối hoặc từ chối sẽ nhục mạ cô ta, thật không ngờ Lục Tiểu Phong thản

nhiên đồng ý, toàn bộ những lời nói này đột ngột nuốt trở về trong bụng, sắc

mặt Bạch Phi lúc rời đi càng đáng ghét hơn so với lúc đến.

Buổi tối, Lục Tiểu Phong dựa theo chỉ thị thay quần áo

khác, được đưa đến một cái phòng của biệt thự trên núi, được báo cho biết ở chỗ

này chờ đợi Boss đại giá quang lâm. Nàng nhìn xung quanh một chút, gian phòng

xa hoa đến mức làm cho nàng váng đầu, chỉ có một mình nàng, nhưng ngoài cửa có

không dưới mười người canh gác. Toàn bộ đồ đạc trên người nàng, tất cả kể cả

điện thoại cũng bị mất, không thể trốn đi, cũng không có cách gì liên lạc với

bên ngoài. Tiêu Duy làm như vậy là giam giữ trái phép, nhưng điều này đối với

anh ta mà nói ngay cả cái tội danh cũng chẳng coi là gì.

Lục Tiểu Phong vô cùng buồn chán ngồi chờ, không phải

nàng không căng thẳng, mà là ở trong tình cảnh này của nàng có căng thẳng cũng

vô dụng. Tiêu Duy thích đem con mồi đùa giỡn như con chuột, trêu đùa xong rồi,

trong lòng anh ta thoải mái, tự nhiên sẽ nhắc tới việc chính. Lục Tiểu Phong

đoán được tám phần tâm tư của anh ta, nếu nàng đoán không lầm…

Cửa mở.

Lục Tiểu Phong lập tức thu hồi toàn bộ tâm tư, đem

toàn bộ sinh lực chuyển tới trên thân người kia.

“Vì sao còn chưa dọn cơm?” Tiêu Duy nhìn cái bàn trống

trơn nhíu mày.

“Tôi nghĩ rằng phải đợi Boss trở về…”

“Nhanh mang đồ ăn lên.”

Bạch Phi lập tức lui ra.

Sau khi vào cửa Tiêu Duy cũng không nhìn Lục Tiểu

Phong, ngồi thẳng xuống đối diện cô ấy. Lục Tiểu Phong quan sát sắc mặt của anh

ta, phông phát hiện ra hỉ nộ, lại nhìn quần áo hôm nay anh ta mặc, vẫn là áo sơ

mi màu hồng nhạt, thêm một chiếc áo lông cừu. Ý của màu hồng nhạt, tâm tình

chắc hẳn không tệ.

Tiêu Duy tự rót cho mình một ly rượu vang, mang theo ý

cười nhẹ hỏi: “Hôm nay đã làm những gì?”

“Đợi.”

“Đợi cái gì?”

Lục Tiểu Phong tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn anh ta hất

cằm lên: “Đợi anh đến khi nào mới nói vào việc chính.”

“Ha ha.” Tiêu Duy lắc lắc ly rượu, bên thành ly trong

suốt phủ lên một lớp chất lỏng màu đỏ hơi mỏng. “Thật ra mấy năm nay tôi luôn

nghĩ đến một vấn đề, nếu lúc trước người em chọn là tôi, kết quả sẽ như thế

nào.”

Lục Tiểu Phong không do dự chút nào: “Anh chết tôi mất

mạng.”

Tiêu Duy không trả lời cười cười, tiếp theo đứng dậy

ôm lấy Lục Tiểu Phong từ phía sau, cúi xuống áp vào tai của cô ấy dịu dàng nói:

“Như vậy, hiện tại tôi lại cho em một cơ hội, em phải quên tên tiểu tử kia đi

không để ý tới nữa, một lần nữa lại… trở về bên cạnh tôi?”

——————————————————————————————————————————

Tô Trí Nhược cùng Kha Địch hai mặt nhìn nhau, không ai

mở miệng trước, giữa hai người cách nhau bởi một cái bàn ăn, trên mặt bàn để

một tờ giấy. Bên này vẻ mặt Kha Địch khó dò, không biết đang suy nghĩ điều gì,

bên kia khuôn mặt Tô Trí Nhược tái nhợt, trong mắt có vội vàng khó che dấu.

Kha Địch trầm ngâm hồi lâu, thở thật dài: “Cho dù hiện

tại biết Tiểu Phong ở đâu, chúng ta cũng không có cách nào. Chúng ta không có

chứng cứ, huống chi bối cảnh của Tiêu gia không phải bình thường, muốn điều tra

về cơ bản là không có khả năng. Nhưng mà cậu cũng không cần lo lắng, Tiêu Duy

sẽ không động đến cô ấy.”

Tô Trí Nhược nhíu mày, giọng điệu không tốt lắm; “Làm

sao anh biết?”

Kha Địch chỉ vào tờ giấy, nói: “Y vẫn chưa lấy được

thứ mà y muốn lấy.”

“Trên tờ giấy này rốt cuộc viết cái gì?”

Lúc tờ giấy này rơi vào trong tay hắn thật sự chỉ là

chuyện trong nháy mắt, hắn còn chưa kịp phản ứng, Lục Tiểu Phong đã thừa dịp

nhét vào trong tay hắn, tiếp theo xông lên trước nắm áo Tiêu Duy thu hút sự chú

ý của mọi người. Dụng ý của tờ giấy tro