XtGem Forum catalog
Chẳng Phải Trộm Của Anh 1 Chiếc Cốc

Chẳng Phải Trộm Của Anh 1 Chiếc Cốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323622

Bình chọn: 9.5.00/10/362 lượt.

i thực đáng khinh: “Kia nhất định là người theo đuổi mang tới, thực lãng mạn a!”

“Sếp Bối thật mạnh mẽ, tốt quá a.” Tiểu Tôn nói thêm một câu.

Hừ… đúng là kịch vui.

Bối Bối đem hộp thức ăn bỏ sang một bên, check mail, ánh mắt cũng không hướng tới hộp thức ăn.

Đó là cá ngừ tươi, không hề giống hộp sushi mua trong siêu thị, đây là sushi tự cuốn, nhìn món ăn trông thật ngon mắt.

“Sếp Bối, chị không ăn thì thưởng lại cho bọn em đi!” Tiền Trinh hai mắt sáng lên, vươn tay định lấy mỹ vị.

Tội kẻ cắp chưa được thực hiện đã bị

đánh trúng, Bối Bối đem sushi cá ngừ nhét vào tay Tiền Trinh, một tay

cầm hộp sushi mua trong siêu thị, một tay chỉ “Thưởng cho cô!”

T_T

Đang cầm trên tay là sushi trong siêu thị, nhìn lại trong hộp người ta là tự tay làm, Tiền Trinh mắt đẫm lệ.

Sếp Bối, sếp thật tàn nhẫn.

Tiền Trinh trong lòng hung hăng phỉ

báng: Là người nào nói Sếp Bối hoàn hảo? Rõ ràng là keo kiệt, hủ bại,

thích âm thầm tranh đấu, cộng thêm mắt nhìn người thật có vấn đề mà!

Cắn hai miếng sushi, hương vị giống như

mật ngọt chảy qua, Bối Bối cảm giác cả người đều sống lại, cảm thấy mỹ

mãn hỏi: “Các cô không thấy người đưa đến là ai sao?”

“Không thấy a, hay là cậu bé ở tầng 36?” Tiểu Tôn trả lời.

“Không phải đâu, lúc em lên, thấy cậu ta cùng với một người mang kính cận đi thang máy lên lầu.” Tiền Trinh đứng lên cắn miếng sushi.

Bối Bối trầm tư một hồi lâu,ăn xong sushi, bắt đầu uống canh “Hôm nay ai đến văn phòng sớm nhất?”

Tiểu Tôn cặp mắt trắng dã nói: “Tiểu Đại ạ…”

Hẳn không phải là Tiểu Đại, tiểu mỹ nữ cùng tầng 36 này đang nhập hồ sơ như điên, cơ hồ chắc vẫn đang ở trong văn phòng.

Vậy là ai nhỉ? Nét chữ này có gặp qua rồi nha…

“Ách… Ách… Ách ách…”

Âm thanh kỳ quái đánh gãy suy nghĩ của Bối Bối, Tiền Trinh vỗ ngực thật mạnh, vừa khóc nói: “Quá khó ăn, nghẹn chết rồi!”

Bối Bối có chút đỏ mặt, ho hai tiếng, chợt nói to: “Chiều nay bắt đầu chuyển đồ lên tầng 36, mọi người đi làm việc đi!”

Tiền Trinh & Tiểu Tôn: >_< Này có được coi là lạm dụng cấp dưới không?

Những chuyện tiếp theo, dường như thuận

lợi đến mức dị thường, đến trưa thứ sáu, tầng 28 này đã chuyển được khá

nhiều, Tiểu Đại cũng liều chết đem đống hồ sơ HR nhập vào máy tính.

Đương nhiên, ngoại trừ Đoàn Huy gấp gáp nhín chăm chú một người…

“Ryan, hai ngày nay cậu đều đến đây làm

sao chúng tôi ăn cơm được?” Tiền Trinh mông như có lửa đốt, hai bên đều

phát hoảng, thật sự không có thói quen ngồi ăn trong ánh mắt vô ý hay cố tình nhìn của mọi người.

“Dùng miệng ăn đi!” Đoàn Huy nhìn cô cười, nụ cười dễ dàng làm hôn mê Tiểu Tôn.

Tiểu Tôn giận, đè thấp thanh âm: “Cười cái gì cười?! Răng thật trắng a.”

“Răng trắng không tốt sao? Hôn môi cũng sẽ không cảm thấy bẩn…” Đoàn Huy binh đến tướng chặn, thủy đến đất ngăm.

“Sếp Bối nói không thích cùng hôn lưỡi với cậu!” Tiểu Đại mở to đôi mắt đỏ nói.

Tiểu Tôn & Tiền Trinh: >_<

Bối Bối:囧tl

Ba người giận dữ, trừng mắt nhìn: Tiểu Đại, cô cứ làm bình hoa đi!

Đoàn Huy ha ha cười, ung dung nói: “Chưa thử qua, làm sao mà biết không thích?”

Bối Bối nuốt một miếng thịt bò, phản

kích lại: “Đúng nha, phải thử nhiều người mới biết có thích hay

không!”Đoàn Huy biến sắc, nhìn món ăn của Bối Bối cơ bản giống món ăn

của mình như đúc, thịt bò tiêu Hàng Châu, cá chép luộc, nấm hương, chân

giò hun khói và dưa lát, cơm trắng, một bát canh, mâu sắc lại trầm trầm.

Hắn không nói hai lời, vươn chiếc đũa lại khay thức ăn của Bối Bối, mặc ánh nhìn của người khác.

Bối Bối nhìn cách hắn nhìn khay thức ăn

của mình, ánh mắt không tốt, liền dự đoán được hắn sẽ làm vậy, sớm có

phòng bị nhanh tay lẹ mắt cầm chén canh nâng lên.

Nói đùa chứ, chén canh này chỉ là canh

suông, ngay cả tí thịt đều không có, nhưng uống thật sự rất ngon, chất

của thịt đều thấm vào nước canh, cô còn cấp ánh mắt cảm ơn đến vị đầu

bếp trẻ tuổi kia nữa!

Bối Bối liền đem bát canh uống hết, đứng lên “Ăn xong rồi, tôi lên trước. Mọi người từ từ dùng.”

Nói xong không nhìn ánh mắt của mọi người, bình tĩnh đi ra khỏi nhà ăn Thánh Thế.

Đoàn Huy nhấm chút đồ ăn, đăm chiêu nhìn Bối Bối rời đi, lại nhìn đến thân ảnh màu trắng nơi bếp, ánh mắt trầm

trầm, chiếc đũa trên tay cơ hồ bị siết lại.

Hắn nếm qua khay đồ ăn của bốn mắt, hương vị giống nhau như đúc.

Chỉ có khay đồ ăn của Bối Bối là khác

hẳn, giống như lần đầu uống canh, những người khác là canh ngao suông,

mà của Bối Bối lại canh gà hầm đương quy, bề ngoài nhìn giống nhau nhưng hương vị thật bất đồng.

Đầu bếp kia thực sự là ai?

Tiến vào văn phòng mới ở tầng 36, Bối

Bối dùng chiếc cốc thủy tinh pha một ly cà phê, đứng trước cửa sổ trong

suốt, nhìn phong cảnh xa xa, cảm giác tâm tình thoải mái hơn nhiều.

Vị cà phê nồng đậm trong chiếc cốc thủy tinh thêm ánh mặt trời chiếu vào lại tỏa ra hương ngào ngạt.

Ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve chiếc cốc thủy tinh đang đặt bên ngoài cửa sổ, Bối Bối lẩm bẩm “Biện Bối Bối,

ngươi có phải rất nhát gan hay không? Không phải là 419 sao? Không phải

muốn bồi thường tiền cho người ta sao? Sao ngày đó lại không dám đối

mặt? Ngươi xứng đáng là con c