
Phúc hắc yêu nghiệt Boss……
Nhận thức này như một phát Ak47 vừa được bắn ra, bắn trúng vào Bối Bối, thiếu chút nữa nổ tung.
Nhưng là hiện tại cô đang ở tầng 38, Bối Bối chịu đựng! >﹏__ Như mọi sáng, Bối Bối đi bộ ra khỏi tòa
nhà, chợt thấy đội trưởng đội bảo an từ đằng xa hướng cô chào: “Chào
buổi sáng, Biện tiểu thư đi làm sao?”
Cô có chút không hiểu nhưng vẫn lễ phép cúi chào: “Vâng ạ.”
Gần đây nhất đã phải nộp những chi phí
sở hữu, trong đó có cả phí bảo an cho môi trường sống, với các dịch vụ
hỗ trợ khác nhau, chất lượng phục vụ đã gia tăng nhanh chóng trong hai
ngày vừa qua.
Nhìn dáng vẻ vui mừng của Bối Bối, viên
cảnh sát trẻ tuổi nói: “Không thấy có điều gì bất thường, sao cấp trên
lại ra chỉ thị quan sát đặc biệt nhỉ?”
“Người trẻ tuổi chính là người trẻ tuổi, nếu phát hiện điều gì bất thường thì cậu cũng có thể trở thành giám đốc đấy.” Đội trưởng đội bảo an quay lại chỗ ngồi, cầm cốc cà phê Nestle,
nhàn nhã uống.
Viên cảnh sát trẻ gãi đầu, rồi ngồi
xuống đối diện mặt Đội trưởng: “Có thể là do nguyên nhân giám đốc cảm
thấy cô ấy có tình nhân nên mới ra chỉ thị quan sát đặc biệt không? Sau
đó… hừ hừ… bắt kẻ thông dâm tại giường!”
Đội trưởng đội cảnh sát không chút khách khí đánh vào đầu hắn một nhát: “Cậu đúng là suy bụng ta ra bụng người,
xem nhiều phim tâm lý tình cảm quá đấy. Người ta cho dù có tình nhân,
cũng không liên quan đến cậu! Chẳng lẽ đến phiên cậu nói sao? Người ta
đã mua lại toàn bộ khu nhà này, tiểu tử không muốn chết vì lời nói thì
hãy làm tốt công tác của mình đi. Trong phamj vi khu nhà Bối tiểu thư ở, có gì đó xảy ra sơ suất, toàn thể chúng ta sẽ bị lột da đó!”
“Chỉ là nói thôi mà…” Viên cảnh sát trẻ
tuổi ôm đầu, nước mắt lưng tròng: “Ai ra vào cũng phải báo cáo, ngay cả
biển số xe cũng phải ghi lại, thật sự phải làm thế sao?”
***
Xem tình hình “Thánh Thế bát quái” hôm
qua, tâm trạng Bối Bối có chút trầm trọng bước vào công ty, hoàn toàn
không biết chính mình đã được gắn thương hiệu –” Hoa hậu”!
Dọc trên đường đi làm không có chỗ bán bữa sáng, cô đành vào Siêu thị Thánh Thế ở tầng dưới cùng, lấy một hộp sushi cá ngừcali.
Lúc tính tiền, dì Đinh dùng ánh mắt dò
xét đánh giá Bối Bối: “Cô bé, cháu có biết không? Grace -Trợ lý luật sư ở tầng 16, hai ngày nay luôn tìm người tên là Biện Bối Bối. Bối Bối,
liệu “Biện Bối Bối” đó có phải là cháu không?”
>_
“A… Thang máy đến rồi, cháu phải chạy thôi… Thang máy chờ chút ạ.”
Bối Bối lại một lần nữa cầm sushi, chạy như bay theo hướng thang máy.
Lấy tay giữ cửa thang máy, bên trong là
dì dọn vệ sinh, không gian nhỏ hẹp chỉ có hai người. Dì dọn vệ sinh một
tay cầm cây lau nhà, một tay đẩy xô nước, cũng dùng ánh mắt dò xét đánh
giá Bối Bối, không khí rất quỷ dị. Bối Bối trán đổ mồ hôi, thực không có tiền đồ lui vào trong góc.
Đinh… Dì giúp việc lên đến tầng trệt, mang theo xô nước đứng ở cửa, đột nhiên xoay người.
-_-|||
Không thể nào! Không phải ngay cả dì dọn vệ sinh cũng nghe qua “Biện Bối Bối” chứ?
“Tiểu thư, cái kia… Sushi có đóng túi, nhưng vẫn cần vất vào thùng rác, nếu không sẽ có gián, gần đây gián rất nhiều a.”
= =
Nguyên lai là thảo luận về gián ạ, Bối
Bối thở dài một hơi, không ngừng trả lời: “Vâng, vâng ạ… Công ty cũng là nhà, mỗi người phải giữ vệ sinh.”
Bối Bối vì ngạc nhiên nên nói năng loạn xạ, cơ hồ muốn bay luôn lên tầng 28. Cô đột nhiên bình tĩnh nghĩ lại.
Tục ngữ có nói: Có tật giật mình. Sao cô lại phải chột dạ nhỉ?
Biện Bối Bối cô đường đường chính chính
làm người, nhận thức được mọi việc, đi làm tan tầm đúng giờ, ngẫu nhiên
cùng bạn tốt ăn bữa cơm, đi uống chút rượu. Có làm gì sai đâu mà phải lo lắng chứ?
Được rồi, cô thừa nhận dạo này có chút
nổi tiếng, nhưng không phải do chính mình tạo thành. Từ lúc vào Thánh
Thế đến nay, cô còn có ý thức tự che dấu chính mình, cố gắng làm những
việc giống mọi người, bình thường không bao giờ làm những gì gây sự chú
ý.
Cô vẫn rất bề bộn… Làm việc rất chậm… Về sau cũng sẽ làm việc chậm lại…
Đứng trong thang máy thôi miên chính
mình, Bối Bối lần nữa thu hồi tư tưởng, nhìn lại hình ảnh mình lúc này
trong gương, rất quy củ a. tuy rằng không như ngày hôm qua trở thành
“Diệt Tuyệt sư thái”, nhưng là rất là có quy củ.
Cô mỉm cười gật gật đầu, ra khỏi thang máy, tiến vào tầng 28.
Từ xa đã nhìn thấy trên mặt bàn có vật gì đó, đến gần thì thấy một chiếc hộp thật tinh xảo, trên còn hé ra một mảnh giấy.
Bối Bối lấy chìa khóa mở tủ, mở laptop, rồi đem túi xách nhét vào.
Làm xong mọi việc, cô mới mở chiếc hộp
tinh xảo kia ra, mặt trên viết một câu “Ăn sáng xong mới được uống cà
phê!”, ngòi bút có khí lực, chữ viết tiêu sái cương nghị, không có kí
tên.
Mở ra, vừa thấy đồ bên trong, Bối Bối mặt trầm lại, nàng thích nhất sushi cá ngừcali, còn có một chén canh nhỏ.
Kì quái, là ai đưa tới?
“Oa… Sếp Bối mang đến sao? Thật phong
phú a!”. Tiền Trinh đứng cạnh bàn cô, nước miếng chảy ròng, Tiểu Tôn
nghe vậy chạy đến, cũng chảy nước miếng.
“Không phải tôi mang đến.” Bối Bối lắc đầu, nhập mật khẩu mở laptop.
“A! Hắc hắc…” Tiền Trinh cườ