
ả năng này. Mọi người nghĩ trước kia Trường Sinh đã từng cùng Hà Hoa đi đường tắt tới Vương gia trang một lần, mọi người đoán rằng nếu hắn đi, thì cũng nhất định là đi theo đường cũ. Thế là Đại Bảo để cho mọi người yên tâm ở nhà chờ, còn mình thì đi tìm, đi dọc theo con đường mòn nhỏ phía sau núi tìm đến Vương gia trang. cậu chỉ sợ Trường Sinh đầu óc chậm chạp nhớ nhầm đường dễ bị lạc, trên đường vừa đi vừa gọi, cứ thế khi đến Vương gia trang đã là đêm khuya, lúc này lại nghe nói Trường Sinh không có ở đây, hoàn toàn bế tắc.
Hà Hoa nghe xong những lời Đại Bảo nói, càng lúc càng cảm thấy lạnh lẽo, cũng chẳng thèm trở về phòng thu dọn bọc quần áo, kéo Đại Bảo nói luôn: “Về nhà.”
Hạnh Hoa quay sang nói nhanh với Vương Phúc Căn: “Chàng mau sang nhà nhị thúc, mượn chiếc xe ngựa dùng tạm đi.”
Vương Phúc Căn ngẩn người, không tình nguyện bảo: “Bây giờ đã quá nửa đêm rồi … Nhà người ta đều ngủ hết rồi, mượn kiểu gì bây giờ…”
Hạnh Hoa vừa vội vừa tức, còn Đại Bảo nghe thấy thế thì nổi giận, nhưng thấy Hà Hoa hoàn toàn không để ý gì tới bọn họ đã chạy ra ngoài, cũng đành nén giận, oán giận chỉ chỉ vào mặt Vương Phúc Căn, vội vàng chạy theo Hà Hoa. Thấy hai người trước sau đều chạy đi cả, Hạnh Hoa nổi giận đùng đùng gầm lên với Vương Phúc Căn: “Ngươi có còn lương tâm không vậy hả?!”
Vương Phúc Căn uất ức bĩu môi, thấy Hạnh Hoa trừng mắt lườm hắn, lại vênh mặt lên đáp: “Hừ, cũng không phải chồng cô mất tích, cô quan tâm làm gì … Biết rõ chồng mình là tên ngốc lại không ở nhà trông nom cho cẩn thận, rảnh rỗi tới xen vào chuyện nhà người khác … Xem sau này còn dám tới đây mà quản không…”
Hạnh Hoa nghe xong sửng sốt, ngực đau nhói như bị dao đâm, nghiến răng khóc lóc: “Kiếp trước ta tạo nên nghiệp chướng gì mà kiếp này lại gả cho một thằng súc sinh khốn nạn như ngươi cơ chứ!”
Hà Hoa và Đại Bảo chạy dọc theo đường tắt trở về, dọc đường đi Hà Hoa cũng vừa chạy vừa lớn tiếng gọi, trong lòng chỉ ngóng trông Trường Sinh ở một góc nào đó, nghe thấy tiếng của cô gọi mà đi ra. Nhưng cho đến tận khi hai người đầy mồ hôi, thở hổn hển trở về thôn cũng vẫn không thấy bóng dáng Trường Sinh đâu.
Vào đến thôn, Hà Hoa không về nhà cha mẹ mà đi thẳng tới nhà mình, đẩy cửa ra nhìn thấy phòng của mình và Trường Sinh tối om, trong ngực lại đau đớn. Bà Tứ đang ở trong phòng nghe thấy có động tĩnh, vội vàng chạy ra khỏi phòng nhìn xem, thấy thần sắc của Hà Hoa và Đại Bảo, cả người mềm nhũn, không nói cũng chẳng hỏi.
Thầy Chu ở bên cạnh bà Tứ chăm sóc cả đêm, lúc này vội vàng bước lại hỏi tình hình, Hà Hoa thở hổn hển, ánh mắt chăm chăm nhìn thẳng vào gian phòng, Đại Bảo ở phía sau cô vội lắc đầu la lên: “Không có…không đi…Anh rể không tới đó…”
Hà Hoa hoảng hốt đến run rẩy, thì thào mở miệng : “Ta đi tìm…Chắc là huynh ấy lạc đường….Ta đi tìm…” Nói xong liền như du hồn xoay người đi ra ngoài.
Bà Tứ cũng định đi theo, nhưng đầu đột nhiên choáng váng, suýt chút nữa thì ngã quỵ. Thầy Chu vội đỡ lấy bà, la lên: “Bà thế này còn đi tìm kiểu gì?” Nói xong lại quay sang bảo Đại Bảo: “Cậu đuổi theo chị gái cậu đi, bây giờ đã quá nửa đêm rồi, cô ấy là đàn bà con gái định đi đâu tìm? Chốc nữa đi tìm đám đàn ông trong thôn cùng đi tìm tốt hơn.” Đại Bảo nghe xong vội vàng đuổi theo Hà Hoa.
Thầy Chu ép bà Tứ nằm lại, thấy bà cố chấp đứng lên đòi đi ra ngoài, đành phải nói: “Bà không được đi đâu cả, cứ ở nhà đợi thôi, nhỡ đâu Trường Sinh trở về nhà mà lại thấy trong nhà không có ai thì không ổn.”
Thầy Chu hết lời khuyên bà Tứ ở nhà chờ, còn Đại Bảo sống chết kéo Hà Hoa về nhà họ Lý trước. Cả nhà họ Lý đều vẫn đang chờ tin tức, nghe nói Trường Sinh không đi Vương gia trang, tất cả đều buồn bã. Mẹ Hà Hoa lại rớt nước mắt, không ngừng tự trách: “Là tại mẹ, tại mẹ cả, lúc gặp nó mẹ nên kéo nó về, nếu làm vậy thì đâu có chuyện gì xảy ra …. Mẹ cũng không nên nói với nó là con đi tới nhà Hạnh Hoa … Giờ phải làm sao …”
Cha Hà Hoa mất kiên nhẫn quát: “Khóc cái gì mà khóc, người còn chưa chết bà đã khóc như đám ma thế, khác nào rủa nó hả?!”
Hà Hoa vốn đã hoang mang lo sợ, nghe thấy mẹ khóc lại càng hoảng hốt, nghe loáng thoáng thấy cha quát cái gì “Người chết”, “đám ma”, không thể ngồi yên được nữa, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
“Mày đi đâu đấy hả?” Cha Hà Hoa quát.
Cả đêm Hà Hoa giống như người mất hồn mất vía đột nhiên bị tiếng quát này của cha mà thức tỉnh, nước mắt rốt cuộc không nhịn được ào ạt rớt xuống, nức nở nói: “Con đi tìm huynh ấy … Huynh ấy không mất tích … Huynh ấy chỉ bị lạc đường, chắc hẳn đang ngồi ở đâu đó chờ con…”
Hà Hoa đột nhiên bật khóc khiến cho tinh thần mọi người càng nặng nề thêm.
Nha đầu béo rụt rè tiến lên, kéo tay Hà Hoa nhỏ giọng nói: “Tỷ, muội với tỷ cùng đi tìm…”
Mẹ Hà Hoa cũng lên tiếng: “Mẹ cũng đi tìm với các con, nhiều người đi tốt hơn.”
Ba người phụ nữ nói xong liền đi ra ngoài, cha Hà Hoa nhăn mặt quát: “Tất cả đứng lại hết cho ta!”
Mẹ Hà Hoa và nha đầu béo sợ tới mức run run, sợ hãi quay đầu lại nhìn cha Hà Hoa. Hà Hoa cũng dừng chân ở cửa nhưng không quay đầu lại.
Cha Hà Hoa nói: “Muốn cho mọi người lo thêm