
Hoa: “Không cần chờ tới ngày mai đâu, bây giờ con đi nói luôn, để sáng sớm ngày mai con còn lên đường nữa.”
Hà Hoa nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài, mẹ Hà Hoa vội kéo lấy tay cô, nhíu mày lại khẩn thiết bảo: “Hà Hoa, nghe mẹ một lần, chờ con từ chỗ Hạnh Hoa trở về, thì trở về nhà đi thôi. Đã nhiều ngày như thế rồi, tức giận chuyện gì thì cũng nên hết rồi chứ. Không cần biết người trong thôn nói ra sao, mẹ chỉ nhìn Trường Sinh thôi cũng thấy đau lòng. Xong chuyện này con hãy cùng về nhà với Trường Sinh, hai đứa sống thật tốt, như vậy mẹ mới yên lòng được.”
Hà Hoa giật mình, nghe ra sự xót xa trong lời mẹ, cô lại chẳng biết phải đáp ra sao, chỉ đành miễn cưỡng nở nụ cười trấn an bà: “Vâng, con biết rồi.”
Đêm đó, Hà Hoa gói ghém qua loa vài bộ quần áo, sáng sớm hôm sau liền mang bọc quần áo rời đi.
Trường Sinh đang cô đơn ngồi phía xa xa dưới gốc cây ngẩn người nhìn cổng nhà họ Lý, thấy Hà Hoa đi ra ngoài, hai mắt sáng bừng lên, phủi mông đứng dậy chạy thật nhanh tới. Tới khi chạy lại gần thấy Hà Hoa đang cầm bọc quần áo nhỏ của cô, hơi sững người, miệng lập tức toét ra cười sung sướng, vội vàng đưa tay nhận lấy: “Ta cầm giúp cho.”
Hà Hoa vung bọc quần áo, đẩy tay hắn ra, trừng mắt lườm hắn một cái xoay người đi thẳng.
Trường Sinh xoa xoa cánh tay đi theo sau, đi được một lát cảm thấy không đúng, sải dài hai bước tiến đến bên cạnh Hà Hoa mờ mịt nhắc nhở: “Nhà ở phía bên kia, không phải đi hướng này.”
Hà Hoa cũng chẳng thèm để ý đến hắn, đường mình mình đi.
Trường Sinh bám theo Hà Hoa ra tận ngoài thôn, càng lúc càng cảm thấy bất an, đưa tay kéo tay Hà Hoa, khẩn trương nói: “Cô muốn đi đâu vậy? Về nhà không phải đi hướng này, hướng này là ra khỏi thôn, về nhà, mau về nhà thôi.”
Hà Hoa gỡ tay hắn ra, mặt lạnh lùng trừng mắt nhìn Trường Sinh: “Ai bảo ta muốn về nhà? Ta về nhà nào cơ chứ? Huynh không cần ta làm vợ, nên nơi đó đã không phải là nhà của ta nữa rồi! Từ nay về sau ta thích đi đâu thì đi đó, huynh không được xen vào!”
Trường Sinh đỏ mặt, khẽ cúi đầu xuống, lại thấy Hà Hoa định đi, vội vàng đưa tay ra kéo cô, ấp úng một lúc mới đỏ mặt nhỏ giọng than thở: “Không phải mà … Muốn cô làm vợ của ta…”
Hà Hoa rút cánh tay ra, lạnh lùng hừ một tiếng, đáp lại: “Muốn ta làm vợ thì có gì tốt đâu? Ta không thích cười, còn hay đánh người. Tuyết Mai người ta tốt hơn kìa, xinh đẹp, tốt tính, lại thích cười, nhất là không đánh người nữa đó. Huynh không phải thích lắm đó sao? Suốt ba năm huynh đều cẩn thận cất giữ đậu phộng vì người ta … À … Phải rồi, huynh nhìn thấy người ta đã trở về thị trấn mất, không thèm để ý tới huynh nữa, nên huynh mới nhớ đến ta chứ gì. Có đúng không? Muốn dỗ dành ta trở về tiếp tục hầu hạ huynh đấy à? Nếu ngày mai người ta về lại, ta lại bị huynh hắt hủi đuổi sang một bên không thèm ngó ngàng chứ gì! Ta không rảnh mà tự làm mình mất mặt! Không phải huynh hỏi ta đi đâu sao? Vậy ta nói cho huynh biết, bây giờ ta lên trấn, đem đổi Tuyết Mai của huynh về cho huynh, ta có làm nha đầu sai vặt, làm người ở cho nhà người ta cũng không liên quan tới huynh, tóm lại là ta không hầu hạ huynh nữa! Huynh thích người thích cười, thích nói thì về nhà mình mà ôm đậu phộng bảo bối ngoan ngoãn chờ đi, ngày mai cô ấy sẽ về, huynh đi mà lấy cô ấy làm vợ huynh ấy!”
Hà Hoa nói xong liền xoay người đi một mạch, Trường Sinh dường như bị Hà Hoa nói một tràng dài lờ mờ câu hiểu câu không, ngơ ngác, sửng sốt một lúc mới phục hồi lại tinh thần, thấy Hà Hoa đã đi xa được một đoạn, lại vội vàng chạy theo, cũng không biết phải nói gì, cứ lẽo đẽo theo phía sau không ngừng gọi với: “Hà Hoa…Hà Hoa…”
Hà Hoa nói một tràng dài kia chính là nói hết nổi lòng ấm ức tủi thân của mình ra, nghe thấy Trường Sinh gọi cô ở phía sau, xoay người lại lạnh lùng quát: “Không được đi theo ta!”
Trường Sinh đứng lại, muốn bước tiếp lại không dám, vừa ấm ức tủi thân lại vừa sốt ruột lo lắng, vẻ mặt bối rối không biết phải làm sao.
Hà Hoa chỉ thẳng tay vào mặt Trường Sinh nói: “Có một câu huynh nói rất đúng, ta thích đánh người đấy, huynh mà dám lại đây ta sẽ đánh huynh. Sau này cũng đừng để cho ta gặp huynh, ta gặp huynh lần nào sẽ đánh huynh lần đó.” Hà Hoa nói dứt lời còn tiện tay vớ một cành cây ném qua chỗ hắn, trừng mắt lườm hắn một cái rồi xoay người đi luôn.
Trường Sinh không đuổi theo, sững sờ đứng đơ người tại chỗ, thấy Hà Hoa càng ngày càng xa, cuối cùng tới chỗ quặt thì Hà Hoa cũng biến mất khỏi tầm mắt hắn. Hắn không nhúc nhích, mắt nhìn chằm chằm không chớp về cuối con đường, giống như đang đợi Hà Hoa thay đổi ý định, sau đó sẽ từ chỗ đó quay lại trở lại với hắn, nhưng mà hắn đã đứng đợi rất rất lâu, cuối cùng thì Hà Hoa vẫn không trở về.
Hà Hoa nói không làm vợ hắn nữa, Hà Hoa còn nói không muốn nhìn thấy hắn…
Hà Hoa đã đi rồi, không bao giờ quay trở lại nữa…
…
Trường Sinh ngây người hồi lâu, dường như đột nhiên không chịu nổi, quay mặt về hướng Hà Hoa biến mất gào lên: “Hà Hoa!!!”
Hà Hoa không nghe thấy tiếng gọi của Trường Sinh, buồn bực suốt dọc đường đi tới Vương gia trang.
Hạnh Hoa vừa thấy cô tới, chưa kịp