
thế nào cũng không có cách chữa trị…”
Hà Hoa chợt không biết nên làm thế nào cho phải thì thầy Chu lại nói: “Bà nội cháu
đã vất vả nhiều năm, một người phụ nữ một thân một mình nuôi dưỡng một
đứa trẻ, lại là một đứa trẻ như vậy… Ta không phải nói Trường Sinh không tốt, nó là một đứa bé ngoan, có điều nó không giống với những đứa trẻ
bình thường, cần người ta bỏ ra rất nhiều sức lực và tâm trí… Bà ấy cứ
cố như thế rồi mắc phải bệnh này… Không, ý của ta không phải nói Trường
Sinh khiến bà ấy mệt mỏi mà sinh bệnh, ta không có ý đó… Ta chỉ muốn
nói… muốn nói…” Thầy Chu càng nói càng nhanh, cho đến khi lời nói nghẹn
lại trong cổ không thể nói thêm được gì nữa, hốc mắt đỏ ửng lên, thở dài nói: “Trường Sinh là một đứa trẻ ngoan, tâm tư trong sáng, bà ấy có một đứa cháu hiếu thuận như vậy thật rất tốt… Giờ lại có thêm cháu… Ta đến
thôn này nhiều năm rồi, nhìn các cháu lớn lên mỗi ngày, cháu là một cô
gái tốt. Nếu không phải vậy thì bà nội cháu sẽ không cố ý cưới cháu về
làm vợ Trường Sinh, yên tâm giao nó cho cháu…”
Hà Hoa lẳng lặng ngồi im không nói gì. Thầy Chu ngừng lại một lát rồi nói rưng rưng nước mắt nói: “Hà Hoa, tính của cháu thật ra rất giống bà ấy lúc trẻ…
Ta biết trong lòng bà ấy rất thích đứa cháu dâu này, cháu hãy khuyên nhủ bà ấy, có lẽ bà ấy sẽ nghe cháu… Hãy khuyên nhủ bà ấy… Xem như ta… Xem
như ta cầu xin cháu…” Tối mấy hôm sau, Trường Sinh tự trải chăn đệm trên giường cho mình với Hà Hoa, rồi
giống như mọi khi trước lúc ngủ lại lấy cái hộp nhỏ của hắn ra kiểm tra
lần cuối cùng. Hắn đổ hết đậu phộng lên bàn, sau đó bốc từng hạt từng
hạt bỏ vào trong, vừa bốc vừa đếm, đợi đến khi hắn bỏ hạt đậu cuối cùng
vào hộp chợt phát hiện một chuyện đáng sợ: đậu phộng… Thiếu một hạt…
Hắn cầm lấy cái hộp, cặm cụi tìm kiếm trên bàn, cũng không thấy hạt nào sót lại.
Hắn vội vàng đổ đậu phộng lên trên bàn, đếm đi đếm lại từng hạt một
nhưng vẫn thiếu một hạt. Đếm một lần rồi lại thêm một lần nữa, hắn đếm
tổng cộng năm lần nhưng kết quả vẫn là thiếu một hạt.
Trường Sinh trừng mắt nhìn chằm chằm vào mọi ngóc ngách xung quanh mình một lượt
nhưng chẳng thấy hạt nào trên mặt đất. Lúc hắn đổ chúng ra rất cẩn thận
nên chắc chắn sẽ không rơi xuống nền nhà, nhưng hắn vẫn ôm chút hy vọng
quỳ trên mặt đất, úp sát mặt xuống tìm dưới bàn, dưới ngăn tủ, không bỏ
qua một khe hở nào, lại lục tìm trong túi mình lần nữa rồi đến bên
giường lật chăn tìm kiếm, không có, không có… Thật sự không thấy…
Một lúc
sau, Hà Hoa vào phòng, thấy căn phòng biến thành một đống hỗn độn, chăn
đệm trên giường bị lật tung lên quăng sang một bên, cửa tủ lớn nhỏ đều
bị mở ra, bàn ghế cũng chẳng còn ở vị trí cũ. Mà Trường Sinh thì vừa mở
ngăn tủ vừa lẩm bẩm không ngừng: “Không có… Không có…”
Hà Hoa nói: “Có chuyện gì đây? Sao vậy?”
Trường Sinh không để ý, ra sức dời cái tủ đi, ôm chút hy vọng cuối cùng nhìn vào
khe tủ, nhưng vẫn không thấy bóng dáng hạt đậu phộng đâu cả, đậu phộng
của hắn không cánh mà bay mất rồi.
Hà Hoa hơi
tức giận: “Khuya rồi mà còn làm gì vậy, xem huynh biến phòng ngủ thành
cái gì rồi, ta nói cho huynh biết, nếu huynh không sắp xếp lại bàn ghế
thì không được lên giường ngủ!”
Trường Sinh không tìm nữa, lúc xoay người lại thì hắn đã hốt hoảng đến độ đầu ướt
đẫm mồ hôi, thấy Hà Hoa vội la lên: “Cô có thấy đậu phộng của ta không?”
Hà Hoa không nhìn hắn, vừa gập lại chăn màn vừa thản nhiên nói: “Không phải huynh cất hết chúng vào hộp rồi sao?”
“Thiếu một hạt.” Trường Sinh ấm ức nói.
Hà Hoa
không để ý lắm chỉ nói: “Ta thấy chẳng có gì ghê gớm cả, không phải chỉ
thiếu một hạt thôi ư, sao lại biến căn phòng thành như vậy?”
Trường Sinh hơi tức giận, nhìn Hà Hoa hét lên: “Không tìm thấy, đậu phộng của ta
thiếu mất một hạt! Ta đếm rất kỹ! Ta nhớ rất rõ!”
Hà Hoa nói không nhanh không chậm: “À… Vừa rồi ta muốn ăn đậu phộng, nên đã lấy một hạt trong hộp…”
…
Hà Hoa tỏ
ra sửng sốt trong chốc lát, chưa kịp nghĩ đến phản ứng của Trường Sinh,
thì đã trở thành ăn trộm. Nhưng thấy hắn trừng mắt nhìn mình, vẻ mặt tức giận, bộ dạng kia giống như muốn lập tức nhảy sang đánh người. Hà Hoa
chợt thấy sợ hãi, cô lui về phía sau theo bản năng, nhưng lập tức củng
cố lòng can đảm cắn răng, cố ý nói khích: “Chỉ ăn một hạt đậu phộng của
huynh mà thôi, cần gì phải trừng mắt nhìn ta kiểu đó!”
Trường Sinh quả nhiên nổi giận, lớn tiếng nói: “Ai cho cô lấy đậu phộng của ta!”
Hà Hoa nói: “Dù sao ta muốn thì huynh cũng cho ta, ta thấy huynh không có ở đây thì tự lấy, có gì ghê gớm lắm đâu.”
Trường Sinh đỏ mặt tía tai gào lên: “Không giống nhau! Ngươi là ăn trộm! Kẻ trộm đậu phộng!”
Hà Hoa cũng lớn tiếng mắng lại: “Huynh nói ai là kẻ trộm? ! Ta là vợ huynh chỉ ăn
một hạt đậu phộng của huynh cũng không được sao? !”
Trường Sinh hét lên: “Ngươi là đồ ăn trộm đậu phộng! Ta không cần ngươi làm vợ!”
Hà Hoa
không ngờ Trường Sinh có thể nói ra lời này, sau giây phút ngẩn người cô lại tức giận, trừng mắt nhìn Trường Sinh nói: “Ngươi lặp lại lần nữa
thử coi!”
Trường Sinh không quan tâm ngang ngạnh quát lên: “Không