
ra! Thật ra cháu rất thích gây rắc rối… Không có bà trông coi thì không được…”
Bà Tứ nhìn
ánh mắt Hà Hoa vừa chân thành, vội vã vừa tha thiết, trong lòng chua xót nhưng lại muốn phì cười, có điều bà không biểu hiện gì chỉ nói: “Cháu
thích gây rắc rối như vậy, thì bà càng không thể đi chữa bệnh được vì
lúc nào cũng phải trông chừng hai đứa mới yên tâm.”
“…”
Vẻ mặt Hà
Hoa thay đổi xoành xoạch đến mấy lần, cuối cùng giọng cô mang chút ngữ
điệu thật không biết phải làm sao: “À… Thật ra… Thật ra cháu cũng không
thích gây rắc rối đến mức đó… khoảng chừng nửa năm mới gây chuyện một
lần…”
Bà Tứ bị vẻ mặt và lời nói của cô làm cho bật cười, bất đắc dĩ khẽ lắc đầu.
Hà Hoa cảm thấy mình giống như một kẻ vô lại, nhưng nhìn bà Tứ cười như vậy thì xem như đã đồng ý rồi phải không?
Nếu chỉ một đêm có thể làm bà Tứ thay đổi quyết định của mình thì bà sẽ không còn
là bà Tứ nữa. Nhưng Hà Hoa đã tìm thấy hy vọng trong lời nói cũng như
biểu hiện của bà. Từ đêm đó, sau khi nói những lời này thì như càng thân thiết hơn, gần gũi hơn với bà Tứ một chút. Sau ngày đó, cô liền bám lấy bà Tứ, có khi thì nghiêm túc, khi thì vô lại, tóm lại là không đục
thủng cái kén chăng kín trong tai bà Tứ thì thề không bỏ qua.
Thầy Chu
cũng qua nhà mỗi ngày, mỗi lần như vậy Hà Hoa đều biết điều để cho hai
người nói chuyện riêng. Cô thường xuyên nhìn thấy thầy Chu rời khỏi
phòng bà Tứ với đôi mắt đỏ hoe. Sau đó, bà Tứ sẽ im lặng suốt nửa ngày
không nói lời nào, giống như chìm vào những chuyện xưa cũ.
Dưới sự mềm dẻo pha lẫn kiên trì của Hà Hoa cùng với nước mắt của thầy Chu cuối
cùng bà Tứ cũng giơ tay đầu hàng. Thầy Chu vui mừng quá độ, rơi nước mắt ngay trước mặt Hà Hoa.
Về phần
Trường Sinh, Hà Hoa không biết bà Tứ đã dỗ dành hắn ra sao mà cuối cùng
hắn cũng không cãi nhau với cô vì chuyện hạt đậu phộng kia nữa. Có điều
trên chiếc hộp đựng đậu phộng của hắn có thêm một cái khóa nhỏ, mỗi lần
hắn lấy nó ra đều vô cùng cẩn thận quay lưng về phía cô, giống như sợ cô trộm không được thì nhào vô cướp của hắn.
Hơn nữa,
hắn cũng không cho cô đậu phộng nữa. Hà Hoa đã thử mấy lần nhưng lần nào hắn cũng giống như nắm được ‘thóp’ của cô, vênh váo tự đắc nói: “Không
cho cô! Cô đã ăn trộm một hạt rồi!”
Hà Hoa thấy được nét mặt đắc ý lại thêm vài phần vui vẻ của hắn, bởi vì từ nay về
sau hắn đã có đủ lý do không cho cô đậu phộng để ăn nữa rồi.
Chuyện đó
kéo dài cho đến một buổi tối nọ, Trường Sinh vẫn đếm đậu phộng của hắn
theo thường lệ, sau khi đếm toàn bộ đậu phộng trong hộp, hắn lại phát
hiện một chuyện đáng sợ khác: đậu phộng… nhiều hơn một hạt…
Hắn đếm đi
đếm lại mấy lần, thật sự là nhiều hơn một hạt. Đến sau khi bốc đủ số
đậu phộng bỏ vào hộp, hắn lại bắt đầu nhìn chằm chằm hạt đậu phộng kia
đến ngẩn người, làm sao bây giờ! Nhiều hơn một hạt!
Hắn bỏ hạt
đậu lên bàn, làm bộ như không để ý tới không nhìn thấy nó, cứ đi vòng
vòng trong phòng mấy lần. Nhưng bất luận là đi đến đâu cũng đều nhìn
thấy hạt đậu rõ rành rành nằm ngay giữa bàn thật chướng mắt. Hắn đem hạt đậu phộng bỏ vào tách trà, dùng nắp đậy lại, rồi bò vào chăn trùm kín
mít, như vậy thì không thể nhìn thấy nữa… Nhưng hắn cứ lăn qua lộn lại
cũng không ngủ được, trong lòng cứ cảm thấy bất an…
Cuối cùng,
lúc nửa đêm hắn bò khỏi giường, ra phía sau phòng đào một cái hố, vùi
hạt đậu thừa kia xuống dưới, hắn mới hoàn toàn an tâm. Edit: Ong MD
Beta: Như Bình
Cuối cùng Bà Tứ cũng bằng lòng đi với thầy Chu về quê, người khiến bà không yên tâm nhất đương nhiên là Trường Sinh. Từ lúc được gả vào nhà họ Hoắc, Trường Sinh hệt như cái đuôi nhỏ của bà, theo bà từ lúc còn là một đứa bé đầu để chỏm, tự tay bà lau mũi thay quần mỗi khi tè dầm. Cho tới bây giờ đã trưởng thành cưới vợ, bao nhiêu năm qua hai bà cháu họ chưa từng xa nhau, tuy hiện giờ có Hà Hoa chăm sóc cho cháu mình nhưng cũng không thể yên tâm bằng tự mình làm.
Trường Sinh lại càng không muốn xa bà Tứ, mới nghe nói bà phải đi, hắn vội vàng khóa cửa lớn lại, giấu hết tất cả giày dép của bà Tứ, mặc cho Hà Hoa và thầy Chu khuyên nhủ thế nào cũng lắc đầu nguầy nguậy. Sau đó, bà Tứ gọi hắn đến trước mặt nói chuyện. Nói với hắn bệnh tình của bà rất nghiêm trọng, phải đi tìm đại phu, nếu không sẽ chết giống ông nội của hắn, không bao giờ ở cùng hắn được nữa.
Trường Sinh nghe xong rất sợ hãi, hắn còn nhớ rõ cảnh tượng lúc ông nội chết. Hình như là bỗng nhiên có một ngày ông nội ngã bệnh, nằm trên giường suốt, hắn đến sát mép giường ngơ ngác nhìn ông, ông đưa tay xoa xoa đầu hắn, cánh tay ông không còn chút sức lực. Rõ ràng cách đó không lâu ông còn vật tay với hắn rất mạnh, hắn đã dùng cả hai tay mà không kéo đổ được… Sau đó, có một ngày ngay cả đưa tay lên xoa đầu hắn ông nội cũng không còn đủ sức nữa, ông nói ông phải đi tìm bà nội của hắn. Hắn cảm thấy rất lạ kỳ, rõ ràng bà nội đang ngồi ngay bên cạnh giường mà phải đi tìm ở đâu nữa chứ… Sau đó… Ông nội ngủ say… Bà nội nói ông nội sẽ không tỉnh lại nữa, quả nhiên ông nội không bao giờ tỉnh lại vật tay với hắn nữa.
Trường Sinh chạy đi lấy hài của b