
vui vẻ như vậy, có thể thấy được không phải nhân vật bình thường.
Bất quá, Tang Vô Yên cũng không để bụng.
Đại học năm 3 bắt đầu mở một loạt các chương trình hướng dẫn nghề nghiệp, học kỳ này có giáo viên trong khoa Nghệ thuật dạy môn “truyền thông và tài hùng biện”. Buổi chiều vừa vặn có hai tiết. Không nghĩ khi tới trường, lại thấy trên bảng đen viết thầy Lâm có việc, đổi lại buổi tối.
Giáo viên này tuy rằng chưa bao giờ điểm danh, nhưng giảng bài lại cực có thú vị, cho nên người trốn học không nhiều lắm.
Thầy giảng đến: “Nếu theo phương diện tâm lý học phân tích, trong giao tiếp giữa người và người, sẽ có thể xuất hiện ba nỗi sợ hãi lớn: sợ hãi do xa lạ, sợ hãi do chợ vị cao hơn và quần thể sợ hãi. Các loại sợ hãi này có mức độ khác nhau, thay đổi tùy theo kinh nghiệm, nhưng đều là vô phương ngăn ngừa. Khi phỏng vấn xin việc, ba nỗi sợ này trở thành chướng ngại lớn cho những người đi phỏng vấn.”
Có bạn học ở dưới hỏi : “Thầy, lúc ngươi đối mặt chúng ta có quần thể sợ hãi không?” thầy cười cười: “Có. Giống như hiện tại ngươi đột nhiên đứng dậy đặt hỏi, tuy rằng mặt ta không đổi sắc nhưng mà trong lòng vẫn hoảng sợ, chỉ sợ ngươi đưa ra câu hỏi ta không biết trả lời lại bị bẽ mặt.”
Sau khi tan học, Tang Vô Yên về nhà mới nhớ đến tối nay Nhiếp Hi có cuộc phỏng vấn thần bí.
Kết quả mở radio, chợt nghe Nhiếp Hi nói: “Hôm nay, chân thành cảm ơn Nhất Kim tiên sinh đang bộn bề trăm việc mà cũng bỏ một chút thời gian tham gia tiết muc của chúng ta.”
“Không tạ (Không cần cám ơn).”
Trả lời Nhiếp Hi là một giọng nam, hơi trầm, mang theo từ tính rất dễ nghe.
Là Nhất Kim?!
Tang Vô Yên vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trình Nhân.
“ Cư nhiên là Nhất Kim?” Tang Vô Yên hỏi Trình Nhân
“Uh.” Trình Nhân nói.
“ Bất quá, hình như chương trình sắp xong rồi.” Trình Nhân bổ sung.
“……”
Đây là lần đầu tiên nàng nghe được thông tin trực tiếp về Nhất Kim. Mặc dù chỉ có hai từ, nhưng từ miệng nam nhân tài hoa hơn người nói ra, lại mang sắc thái kỳ diệu.
Hắn nói: Không tạ (không cần cảm tạ).
Trước sau chỉ một câu ngắn ngủi như vậy lại có thể khiến người ta không khỏi có chút mơ màng. Người đàn ông này là cao hay thấp, là béo hay gầy, có vợ hay còn độc thân…… Dường như không có kết luận.
Tang Vô Yên nhìn nhìn radio, một lúc sau mang theo tâm trạng kỳ quái ôm gối đi ngủ.
Chiều hôm sau, nàng không có khóa học, mà lúc này cũng không phải thời gian cao điểm, cho nên tuyến xe số 101 người đi thưa thớt đến đáng thương. Tang Vô Yên lên xe, tìm được một chỗ ngồi gần cửa sổ.
Tuyến 101 là tuyến đường xe bus dành cho du lịch thành phố A, chạy quanh tất cả điểm tham quan nổi tiếng trong thành phố, người địa phương thường không ngồi. Thứ nhất là nó hay đi vòng vòng, thứ hai là giá lại mắc hơn vé xe bus thông thường mốt chút.
Nhưng , nếu rảnh đến không gì làm, Tang Vô Yên thường dành ba đồng để lang thang thành phố hầu hết ngày. Đại đa số thời điểm hành khách đều thưa thớt, lúc ấy nàng thích nghe nhạc, thả tâm hồn theo những cảnh vật bên ngoài, đây là một phần tính cách hướng nội của Tang Vô Yên. Nàng từ nhỏ đã rất sợ người xa lạ, mãi đến lên đại học gan cũng lớn hơn, tính cách mới từ từ cỡi mở hơn.
Lúc này trên tuyến xe, radio phát lại chương trình ngày hôm qua mà Nhiếp Hi phỏng vấn Nhất Kim.
Giờ phút này bên cửa sổ nhìn thấy những hạt mưa phùn, mưa đầu thu thường kéo dài, toàn bộ không khí thành phố được mưa tẩy cũng trở nên tươi mát hơn.
Người trong xe không nhiều lắm, nàng lại một lần nữa nghe được giọng của nam nhân kia trong radio trên xe.
Lúc này đây, giọng nói rất rõ ràng.
Giọng nam trưởng thành, rất trầm, còn có chút lãnh đạm. Mỗi khi Nhiếp Hi hỏi một câu, hắn đều suy nghĩ một chút, trả lời rất đơn giản. Nói cực nhỏ.
“ Tại sao ngài lại quyết định theo con đường này, ước mơ muốn làm thi sĩ ở tuổi thơ sao?” Nhiếp Hi hỏi.
“ Vô tâm sáp liễu liễu thành nhân*, trước kia chưa nghĩ qua.” Hắn trả lời. (không nghĩ trồng cây lại trồng thành người)
“ Nhất Kim tiên sinh, đối với những fan hâm mộ yêu nhạc, ngài vì sao lại cố ý lảng tránh công chúng vậy?” Nhiếp Hi hỏi.
“ Duy trì không gian riêng tư.”
“ Chính là vì vậy?”
“ Còn có ý gì?” Hắn hỏi lại.
“ Bạn đang rất thành công trong cái vòng luẩn quẩn này, nghe nói bạn còn có công việc khác, hay có thể nói nhạc sĩ chính là một nghề phụ của bạn?”
“ Đúng vậy.”
Câu hỏi này hắn không hề chần chờ mà trả lời. Hai chữ ngắn gọn lại làm cho người ta có cảm giác kiêu ngạo, Tang Vô Yên hơi trầm mặt, lại nhẹ nhàng nở nụ cười, có lẽ hắn là muốn khiêm tốn một chút, lúc ấy Nhiếp Hi một hơi liền hỏi hai câu, vì thế hắn lười nói liền khẳng định.
Sau là thời gian quảng cáo.
Hoặc là……
Một lát sau, Tang Vô Yên nhìn ra cửa sổ, lại muốn.
Hoặc là, hắn vốn là người kiêu ngạo như vậy.
“ Nhất Kim tiên sinh, nghệ danh của ngài có ý hàm nghĩa gì không? Quá khứ và hiện tại, Nhất Kim là ngụ ý này? Hoặc là để tưởng nhớ một sự kiện? Một người nào đó?”
“ Không có, chỉ là vài nét đơn giản.” Hắn thản nhiên nói.
Tang Vô Yên hơi bội phục Nhiếp Hi, cùng người có cá tính nh