Chàng Mù Hóa Ra Em Yêu Anh

Chàng Mù Hóa Ra Em Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325281

Bình chọn: 8.5.00/10/528 lượt.

n hỏi: “ Hai ngươi thế nào……” buổi tối, Tang Vô Yên nhận được điện thoại của nàng.

“ Ta ngượng giáp mặt nói chuyện với ngươi, ta rất hối hận lúc ấy nói với ngươi những lời đó. Ta dường như là một đầu sỏ gây nên cuộc chia tay của hai người, cũng làm cho Niệm Khâm thống khổ lâu như vậy.”

“ Không phải. chuyện đó không thể trách ngươi.”

Nhiếp Hi cười khổ, “Ta nói trắng ra như vậy, vì ta cũng có tư tâm. Cho nên ta áy náy. Nào biết vô luận là không còn Dư Vi Lan và mất đi ngươi, hắn vẫn như cũ không chọn ta.”

“ Như vậy Hi tỷ, ngươi cảm thấy hai chúng ta, ai có vẻ may mắn hơn?” Tang Vô Yên nhẹ giọng hỏi.

Nhiếp Hi nghĩ nghĩ, thực còn thật sự nói: “ Nếu như ta nói, ta sẽ lựa chọn làm ngươi. Dù sao ngươi còn có cơ hội, hơn nữa nói không chừng chính là ngươi hiểu lầm, có lẽ hắn đã quên cô ấy.”

Tang Vô Yên cười chán nản, “ Chỉ cần hắn yêu một người, sẽ dám trước mặt người khác thừa nhận hắn yêu nàng, làm sao có thể hiểu làm. Hắn chính là người như vậy. Chúng ta đều biết.”

Hắn cũng không lừa nàng, cũng sẽ không nói chút không hề dùng hoa ngôn xảo ngữ để lừa nàng vui, dường như chuyện hắn không làm được sẽ không hứa hẹn. Nhưng Tang Vô Yên phát hiện bị người yêu lừa kỳ thật là một chuyện mang lại cảm giác hạnh phúc.

Mà Tô Niệm Khâm không phải.

Bởi vì là Dư Vi Lan, cho nên Tô Niệm Khâm một chữ cũng không nói. Đây là phương thức lảng tránh yêu thích nhất của hắn.

Câu cuối cùng, Tang Vô Yên hỏi: “Người đó có khỏe không?”

“ Ngươi nói Niệm Khâm?”

“ Không.” Tang Vô Yên lập tức phủ nhận, nàng cũng không dám hỏi thăm tin tức hắn.

Nhiếp Hi hiển nhiên hiểu được “người đó” Là ai,“ Tốt lắm, trượng phu từ thoát được một kiếp sinh tử, càng thêm ân ái. Cô ấy là một phụ nữ có bản lĩnh, một gia đình tan rã hiện giờ bị nàng thu dôn không tệ.”

Hôm qua nàng lại một lần nữa nhắc tới tên Dư Vi Lan trước mặt Tô Niệm Khâm, Tô Niệm Khâm thế nhưng ngay cả một câu giải thích cũng không có.

Trán ngã bị thương, kỳ thật cũng không nhẹ. Nàng là lần đầu tiên nếm thử cảm giác bị kim châm. Lại đến bệnh viện thay thuốc, lần này sửa một chút là ok. Lại đi ngang qua cửa hàng thời trang đó, Tang Vô Yên nhìn ví tiền, nhịn đau mua cặp áo lông đó. nhân viên cửa hàng nhiệt tâm nói: “ Nếu bạn trai mặc vào không thích hợp, có thể cầm đến đổi.”

Tang Vô Yên cười khổ, có lẽ nó vĩnh viễn chỉ có bị mình để trong tủ áo thôi. Nàng ngồi ở ghế dài trong công viên, đem mặt dán vào áo lông, nó là lông dê và lông thỏ dệt thành chạm vào cảm giác rất tốt, rất giống vẻ mặt ôn nhu đếm trên đầu ngón tay của Tô Niệm Khâm. Mới nghĩ tới hắn, bất tri bất giác, Tang Vô Yên lại rơi lệ.

Bọn họ đều không hiểu, nhưng là nàng biết. Nếu Tô Niệm Khâm nói yêu là yêu, tình yêu là suốt đời, có thể sông cạn đá mòn; nếu hắn nói không thương, kia thật sự chính là không thương. Nhưng đối với chuyện Dư Vi Lan, hắn luôn lảng tránh, làm cho nàng rất khổ sở.

Buổi tối nàng đem cá hầm má Tang làm, đặt ở lò vi sóng hâm nòng cho Trình Nhân ăn.

Trình Nhân nói: “Ta đang cảm, một mình đi ăn cơm, nhìn thực đơn chọn món ít cay. Kết quả thiếu chút nữa ta bị cay chết”

Tang Vô Yên bật cười, “Do ngươi ăn không quen.”

“ Nhưng một khi mê rồi, không cay không ngon.”

Tang Vô Yên cũng biết ăn quán quê nhà, khẩu vị rất nặng, thích ăn cay và nóng, cho dù ăn đồ nướng cũng phải cay, cảm giác rất đã nghiền.

Trình Nhân lại nhìn đĩa cá, hít một ngụm lớn không khí vào bụng.

Tang Vô Yên nói:“ Buổi chiều ta lại gặp được Ngô Vu. Hắn đúng là người không tệ.”

“ Đáng tiếc ngươi không thích.”

“ Nếu ta gặp Ngô Vu trước ta sẽ thích hắn, sau đó lập tức gả đi, cho nên nói duyên phận là chuyện rât kỳ diệu, gặp một ít người liền bỏ lỡ một ít người khác.”

Trình Nhân trừng mắt nhìn,“ nhảm nhí? Có cái gì mà kỳ diệu, không phải chỉ là một đống shit chó sao.” (lời tg 100%)

Tang Vô Yên dừng phản ứng 3 gi­ây, sau đó phun hết cơm trong miệng.

---4---

Tang Vô Yên ở trung tâm nhi đồng làm phó trợ lý trí liệu cho một số bạn nhỏ, đơn giản là dạy một số động tác khóe lóe một chút. Lúc nghỉ, nàng ngồi ở đàn pi­ano, nhấn vài phím bài (Chiếc đũa múa), Tô Niệm Khâm nói rất đúng có chút người một bài phải cần ba năm mới học được. Nàng chính là người có tư chất kém cỏi nhất kia.

Tiểu Kiệt chủ động đi tới dùng ngón trỏ nhấn phím đàn.

Tang Vô Yên ôm hắn lên, cười nói: “ Tiểu Kiệt, tỷ tỷ dạy Tiểu Kiệt đánh đàn nha?”

Đang nói, Tang Vô Yên thấy Dư Tiểu Lộ ở trước cửa.

Hai người một lúc lâu cũng được tự nhiên, hẹn gặp ở tiệm cà phê đối diện trung tâm nhi đồng.

“ Nươi đến khi nào?”

“ Ngày hôm qua.” Nàng nghĩ nghĩ lại hỏi: “Đứa nhỏ vừa rồi? bao nhiêu tuổi?”

“ Bốn tuổi.”

“ Nga.” Dư Tiểu Lộ cười, “ Ta còn nghĩ ngươi cùng Niệm Khâm sinh, nếu được thì cũng được nhiêu đó tuổi.”

“ Làm sao có thể.” Tang Vô Yên có điểm xấu hổ.

“ Ta không có khái niệm đối với tiểu hài tử. Ngươi không biết là……” Dư Tiểu Lộ khuấy khuấy cà phê, “ Ta đứng bên ngoài nhìn rất lâu, ngươi không biết là bé ấy rất giống Niệm Khâm?”

“ Ách?”

“ Cử chỉ, thần sắc, thậm chí mặt mày cũng hơi giống.”

Tang Vô Yên ngẩn ra, ở đầu nghĩ ng


XtGem Forum catalog