Chàng Mù Hóa Ra Em Yêu Anh

Chàng Mù Hóa Ra Em Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325384

Bình chọn: 10.00/10/538 lượt.

rong lúc ăn.

“ Nói về Nhất Kim ah, nghe nói hình của hắn bán rất có giá.” Tang Vô Yên cười hì hì nhìn nhìn hai đồng sự bên cạnh.

“ Em ăn thịt bò.” Tô Niệm Khâm hỏi.

“ Sao anh biết?” Tang Vô Yên kinh ngạc, chẳng lẽ mùi thịt có thể bay qua điện thoại?

Cô này đúng là dạng chưa đánh đã khai.

“ Bác sĩ nói như thế nào, em vừa ra khỏi cửa là quên rồi!” Tô Niệm Khâm giận dỗi.

Mấy ngày trước, da Tang Vô Yên lại dị ứng, sau khi kiểm tra bác sĩ muốn nàng kiêng ăn an­bu­min và thịt bò.

Không ăn thịt bò đối với Tang Vô Yên mà nói là chuyện khổ sở nhất. Cô nói: “cuộc đời ta đã mất đi một nửa lạc thú rồi aiz.” Tô Niệm Khâm nói: “Chỉ nhịn trong mất ngày ra mụn thôi, có cần khoa trương như vậy không.”

Bây giờ Tô Niệm Khâm gọi điện nhắc về chuyện này.

“ Sao anh biết em đang ăn?” Tang Vô Yên lại hỏi.

“ Nhìn cách em nói chuyện giống một tiểu nhân đắc chí liền đoán ra thôi.”

Cô lè lưỡi, ra vẻ anh biết thì làm được gì.

“ Về sau giờ trưa phải về nhà ăn cơm.” Tô Niệm Khâm tuyên bố mức xử phạt.

“ Hai nơi cách nhau rất xa, ta lười chạy về.”

“ Vậy giữa trưa một mình ta qua căn tin ăn cơm với em!” Người nào đó lại khôi phục bản sắc bạo quân.

“ Không cần!” Tang Vô Yên lập tức đầu hàng. Nếu mấy nữ nhân này biết hắn là bạn trai cô, chắc chắn sẽ bị bức cung đến chết.

Sau khi Tang Vô Yên về nhà đã gần đến xế chiều.

Cô cởi giày, khi trong lúc vô tình thở dài.

Tô Niệm Khâm nghe thấy, động tác hơi chậm lại, hắn biết cô ở bên ngoài bôn ba, thật sự mệt chết.

Tan học ở trường rồi lại đến ra­dio, sợ Trình Nhân ở một mình, lo lắng nên thường trở về xem, và cuối cùng về chỗ này.

Hắn thường xuyên tự hỏi, có phải hay không rất ích kỷ. Trong lòng một giọng khác nói, không, tình yêu chính là ích kỷ.

Nhưng muốn một người hy sinh lý tưởng để chấp nhận một người khác luôn là chuyện tàn nhẫn nhất.

Tô Niệm Khâm hỏi: “ Bệnh sởi đỡ hơn chưa, còn ngứa không.”

“Phải về ăn trưa sao?”

“Không cần.”

“ Chẳng lẽ thật sự anh muốn tới đó?” Tang Vô Yên càng thêm khẩn trương.

“ Anh làm qua chuyện xấu sao, vì sao không thể đi?” Tô Niệm Khâm nhíu mày.

“ Anh có biết em không phải ý này.” Tang Vô Yên có chút sốt ruột.

“ Anh có thể không đi. Chỉ cần em nghe lời.”

Tang Vô Yên đột nhiên cảm thấy ấm áp, “ Dạ.”

“ Đúng rồi,” Tô Niệm Khâm đột nhiên nghĩ đến cái gì, “Còn một nửa lạc thú kia là cái gì?”

Tang Vô Yên cười thần bí.

“ Ăn thịt heo.”

---5---

“ Ah– Tiểu Lộ, ta lộn dấm chua thành nước tương rồi.”

“ Không sao, một lát ta nêm lại cho” Dư Tiểu Lộ lập tức đi tới dọn dẹp bừa bãi do Tang Vô Yên bày ra. Cô thuần thục đánh cái trứng gà, sau đó bỏ thêm ít muối, dùng chiếc đũa quấy lên. Sau đó nếm thử canh củ cải của Tang Vô Yên mới nấu, rất mặn, lại thêm chút nước nấu tiếp.

Phòng bếp vốn rất lớn, đáng tiếc thêm Tang Vô Yên đứng vào, cảm thấy không có chỗ. Đành phải lui đến góc sáng sủa nói chuyện phiếm với Dư Tiểu Lộ.

“ Tô Niệm Khâm đi đâu vậy?” Cô nhìn nãy giờ không thấy bóng dáng anh đâu hết.

“ Trong nhà có việc, cho người tới chở hắn về.” Dư Tiểu Lộ thản nhiên nói.

“ Trong nhà? Hắn có người nhà?” Tang Vô Yên trố mắt.

“ Làm sao mà không có người nhà, Tô gia ở núi Sư tử còn đó đâu có biến mất. Hắn không kể cho ngươi nghe àh?” Dư Tiểu Lộ để đồ ăn xuống hơi nghi ngờ.

“ Núi Sư tử? Tô gia?” Tang Vô Yên khó hiểu.

Lúc này, Dư Tiểu Lộ ngừng việc trong tay, nhìn Tang Vô Yên, hơi do dự : “Nếu lúc trước hắn không có đề cập qua, coi như ta nhiều chuyện vậy. Niệm Khâm tự biết suy nghĩ, ta không nói chuyện của hắn nữa.”

“ Vậy chuyện của ngươi có thể nói không?” Tang Vô Yên đột nhiên cảm thấy mình không nên bị động nữa.

“ Để xem là nói cái gì?” Dư Tiểu Lộ nói.

Không biết nàng và Tô Niệm Khâm là ai ảnh hưởng ai, tính tình cũng giống nhau, đúng là người một nhà .

“Hai người là họ hàng?”

“Uhm.”

“ Hắn nói hắn lớn lên ở cô nhi viện, có người nhà sao bị đưa vào cô nhi viện?”

“ Ách– vấn đề này có vẻ phức tạp, nếu kể hơi dài, ngươi đổi hỏi cái gì đơn giản một chút.”

“ Hắn nói mẹ hắn qua đời. còn ba ba thì sao?”

“ Đương nhiên còn.” Dư Tiểu Lộ gật đầu, “ Nhưng, Vô Yên, câu này không có liên quan với ta, phạm quy rồi. Quên đi, coi như ta tặng ngươi vậy.”

“ Ngươi và hắn là quan hệ gì?” hỏi như vậy, Tang Vô Yên lại cảm thấy ngượng ngùng, cảm giác giống như cùng tình địch ngả bài.

“ Dì nhỏ.” Dư Tiểu Lộ lơ đễnh, trả lời rõ ràng.

“ Dì nhỏ?!”

“ Không hề có huyết thống.”

Trong đầu Tang Vô Yên chỉ nghĩ đến hai chữ dì nhỏ.

“ Tỷ tỷ ta là mẹ kế của hắn.”

Tang Vô Yên đơ tại chỗ.

Lúc này, một chiếc Bent­ley màu rượu vang dùng lại cách nhà khoảng trăm thước, lái xe chợt nghe Tô Niệm Khâm nói, “Ở đây được rồi, không cần chạy qua.”

Tài xế có chút khó xử, từ kính hậu nhìn Dư Vi Lan.

Dư Vi Lan gật gật đầu.

Xe chậm rãi dừng lại, Dư Vi Lan nói: “Thân thể ba ngươi không tốt, thường xuyên nhắc đến ngươi. Ngươi nên trở về nhiều hơn.”

Tô Niệm Khâm trầm mặc.

“ Nghe Tiểu Lộ nói ngươi thích một cô gái rất đáng yêu, hãy đối xử tốt với cô ấy.” Nàng lớn hơn Tô Niệm Khâm có mấy tuổi, cách nói chuyện hoàn toàn giống một t


XtGem Forum catalog