
một chuyện có lợi cho thể xác lẫn tinh thần đi.” Tô Niệm Khâm nói.
“ Anh không phải đang làm sao.”
Anh không phải là một hàng xóm tốt để ở chung, có đôi khi cố chấp giống như trẻ con. Loại cá tính này, không người bình thường nào có thể chịu được. Nhưng lại có lúc có thể sủng Tang Vô Yên lên trời. Anh cũng không cần Tang Vô Yên hy sinh hết thảy để chiếu cố mình. Ngoại trừ không nấu cơm, các chuyện khác anh đều làm hết mình.
Giống như lúc này Tang Vô Yên ngồi ở một chỗ nhìn Tô Niệm Khâm một mình dọn dẹp phòng khách. Anh không hề vội vàng, vì chỉ cần đem những vật Tang Vô Yên chạm qua trở về chỗ cũ. Mỗi vật có một vị trí cố định, nếu không anh rất khó chịu.
“Anh không thích em đụng vào vật dụng của anh sao?”
“ Hoàn hảo.” Tô Niệm Khâm nói, “Nếu mỗi lần em nhớ để lại vị trí cũ thì tốt hơn.”
“ Em cảm thấy cái kia để qua bên trái sẽ đẹp hơn nên để qua bên đó.” Tang Vô Yên giải thích.
Tô Niệm Khâm không nói.
“Hình trong ảnh là ai vậy?” Tang Vô Yên nói tiếp.
“Cái gì?” Rốt cục cũng có chuyện khiến Tô Niệm Khâm chú ý.
“Cái anh đang cầm đó.”
Tay Tô Niệm Khâm dừng lại, nói:“ Tang Vô Yên, em qua đây.”
Cô thấy sắc mặt hắn không tốt, cũng không tình nguyện đi qua “ Sao?”
“ Trong hình là ai?”
“ Em biết thì hỏi anh làm gì?” cô muốn nói như vậy lắm, nhưng nhìn thấy mặt Tô Niệm Khâm, đành phải ấp úng nói:“ một tấm ảnh cũ, rất nhiều người, có già, có trẻ, hơi giống hình gia đình. Ách—người này hơi giống Dư tiểu thư, bất quá tóc ngắn ngủn, khác cô ấy hiện nay. Bên cạnh có một cô gái, hai người nắm tay nhau.”
“ Có phải xung quanh có một bể lớn.”
“ Nga, đúng. Chỗ này có bể phun nước.”
Tô Niệm Khâm sau khi nghe Tang Vô Yên khẳng định, liền xoay người ném khung ảnh vào thùng rác.
Tang Vô Yên nhìn thấy hắn giận dữ, kinh ngạc há miệng.
“ Em nói sai cái gì sao?”
“ Không có, tốt lắm. Cám ơn.” Ngữ khí cũng rất kém. Một lát sau, hắn lại nhặt khung ảnh trong thùng rác lên.
Tô Niệm Khâm thối mặt cầm khung ảnh đến bàn ăn.
Dư Tiểu Lộ vừa vào cửa liền ngửi được không khí có chút nhưng tụ, nhìn Tang Vô Yên dò hỏi.
Dư Tiểu Lộ làm động tác: “ Hai ngươi cãi nhau?”
Tang Vô Yên lắc đầu, chớp mắt, ý bảo không biết.
Suy nghĩ một chút? Dư Tiểu Lộ buồn bực.
Tang Vô Yên lại chỉ chỉ vật trong tay Tô Niệm Khâm.
“ Hai ngươi cũng đừng đánh ám hiệu.” Tô Niệm Khâm đem tấm hình trong tay giơ lên, “ Dư Tiểu Lộ, đây là cái gì?”
“ Ách–” Dư Tiểu Lộ nhất thời không biết giải thích thế bào nữa.
“ Tranh phong cảnh?” Tô Niệm Khâm cười lạnh.
“ Lại còn nói là tranh phong cảnh.” Anh lập lại một lần, ngữ khí so với câu trước còn lạnh hơn.
“ Niệm Khâm, ngươi hãy nghe ta nói……”
“Tấm hình này đã ở đây bao đâu rồi, ngươi nói coi. Ngươi cư nhiên nói với ta đây là tranh phong cảnh đơn thuần.” Hắn thản nhiên hỏi
“Muốn nói rõ cái gì? Nói một nhà chúng ta tương thân tương ái? Ngươi có biết ta phiền nhất là những người đó, cư nhiên lại đặt ở trước mặt tôi. Vì tôi mù, cái gì cũng nhìn không thấy sao!” Thay vì giận hắn lại dùng cách nói châm chọc tự giễu, người bên ngoài nghe được càng khó chịu.
Hắn đứng lên xé nát tấm ảnh.
Tang Vô Yên trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn. Này—chuyện gì xảy ra vậy?
Bởi vì quyết định sau khi tốt nghiệp không đi học tiếp, nên làm việc ở radio càng thêm cần cù.
Đề tài về Nhất Kim cũng bị tin tức khác thay thế. Giới giải trí chính là như vậy, khó trách Tô Niệm Khâm kiệt lực tránh đi. Bất quá, một khi bài hát mới của anh ra thị trường, lại sẽ có người gọi điện thoại đến đài, hỏi chuyện của Nhất Kim. Vô luận là Inter hay là điện thoại trong văn phòng đều bị gọi hỏi hết.
Dù sao Nhất Kim cũng từng lộ mặt ở chỗ họ.
“Thành thật mà nói, lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy đúng là shock thật, không biết dùng từ gì để miêu tả nữa.” ở căn tin ăn trưa Vương Lam nói vì biết Nhiếp Hi vẫn ở phòng thu.
“ Nếu lúc ấy có mang theo máy ảnh chỉ cảm chụp một tấm rồi bán cho tạp chí là được rồi.” Diệp Lệ cảm thán.
Hai cô đều gặp qua Tô Niệm Khâm cũng vì đạo đức nghề nghiệp, hai cô sẽ không lộ tin tức gì.
“ Ngươi điên rồi, nếu là chủ nhiệm hoặc là Hi tỷ biết chúng ta đừng mong còn sống.”
Diệp Lệ quay đầu đến đối Tang Vô Yên nói:“ Ngươi chưa gặp qua hắn, rất đáng tiếc.”
Tang Vô Yên cuối đầu, âm thầm cười trộm.
“ Vô Yên, sao ngươi không nói gì mà ngồi đó cười ngây ngô vậy?” Vương Lam hỏi.
“ Vì hôm nay đẩu bếp Phương cho ta múc nhiều bò viên hơn ngày thường, ăn đã nghiền.” Tang Vô Yên nói.
Diệp Lệ và Vương Lam chỉ có thể nhìn nhau không nói gì.
“ Nghe nói ngươi chuyển nhà đến bên hồ Tây thành ở phải không? Tìm được một bạn trai như vậy đúng là sướng ah. Bên trong đều là biệt thự với xe xịn.”
“Hình như không phải nhà hắn.” nhớ Tô Niệm Khâm từng nói như vậy.
“ Ai nha– vậy ngươi phải để ý một chút. Tin tức thường xuyên nói có một ít đàn ông mượn nhà ở rộng rãi để lừa gạt.” Diệp Lệ nhắc nhở.
Tang Vô Yên cười.
Ăn được một nửa, Tô Niệm Khâm gọi qua.
“ Ăn cơm chưa?”
“ Vừa ăn vừa nói chuyện phiếm nè.”
“ Nói chuyện phiếm?” Tô Niệm Khâm vẫn không thể hiểu được, sao lại có người thích nói chuyện t