
, Du Nhiên bực bội, trực tiếp nghe
máy, chuẩn bị mắng chửi đối phương.
Chưa kịp chờ cô mở miệng, trong điện thoại đã truyền
đến giọng nói trầm ổn của Khuất Vân: “Ném túi đồ vào mặt hắn, sau đó quẹo trái
ở lối rẽ phía trước.”
Lúc này, Du Nhiên hoàn toàn không có tâm trạng để tự
hỏi vì sao Khuất Vân biết cô đang ở trong cảnh nguy cấp, cô không hề nghĩ ngợi,
lập tức làm theo lời Khuất Vân.
Du Nhiên quay đầu lại, không nói hai lời, tức khắc
dùng cái túi trên tay đập vào mặt Cổ Thừa Viễn.
Cổ Thừa Viễn phản ứng nhanh nhạy, đầu khẽ nghiêng,
tránh được sự công kích này, vốn định tiếp tục đuổi theo, nhưng khi ánh mắt anh
ta liếc đến hộp Durex trên mặt đất, động tác của anh ta đột nhiên ngừng lại.
Chính nhờ khoảng thời gian ngắn ngủi này, Du Nhiên vội
vàng dựa theo chỉ thị của Khuất Vân, vắt chân lên cổ, chạy đến ngã rẽ, sau đó
quẹo trái.
Ngay trong một giây quay đầu, cánh tay của cô bị nắm
lấy, sau đó một sức mạnh kéo giữ cô lại, “thịch” một tiếng, ngã vào vòng tay
của một người.
Xong đời, bị bắt được rồi, Du Nhiên đổ mồ hôi lạnh,
tuy vậy, sức chiến đấu của cô còn chưa cạn, vội vàng cúi đầu, há mồm định cắn
vào cơ thể của người đang ôm chặt lấy mình.
Nhưng ngay khi hàm răng của cô chạm tới da thịt người
kia, Du Nhiên nghe thấy một tiếng cười nhỏ: “Em không sợ tôi vào nhà vệ sinh
chưa rửa tay hay sao?”
Loại trò đùa buồn nôn thế này, Cổ Thừa Viễn không có.
Giọng nói mềm mại như nhung, mơn trớn trái tim Du
Nhiên.
Bởi vì cô biết, người kia là Khuất Vân.
Du Nhiên giãy khỏi vòng tay Khuất Vân, quay đầu vui
mừng hỏi: “Làm thế nào anh biết em ở đây?”
Khuất Vân không trả lời, chỉ nắm lấy tay Du Nhiên, kéo
cô vào bên trong.
Lúc này Du Nhiên mới phát hiện, chỗ bọn họ đứng là một
quán bán quà vặt, Khuất Vân đang trực tiếp kéo cô vào trong.
Du Nhiên đang muốn hỏi chuyện gì đó, nhưng Khuất Vân
đặt một ngón tay lên môi, làm tư thế yên lặng.
Lập tức, ngoài cửa đã vang lên giọng nói của Cổ Thừa
Viễn, anh ta đang hỏi chủ cửa hàng có thấy Du Nhiên chạy qua hay không.
Du Nhiên căng thẳng trong lòng, tay bất giác bấm lên
mu bàn tay Khuất Vân, nhưng động tác của Khuất Vân khiến Du Nhiên hoàn toàn yên
tâm lại – trên vành tai Du Nhiên, anh đặt xuống một nụ hôn nhẹ nhàng.
Du Nhiên toàn tâm toàn ý tin tưởng Khuất Vân, nếu anh
có thể nhàn nhã như không như thế, vậy cô cũng không còn gì phải lo lắng nữa.
Quả nhiên chủ cửa hàng bình tĩnh nói một câu: “Cô ấy
chạy về phía kia, vừa mới chạy qua.”
Cổ Thừa Viễn có nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng ở đây
còn có người giúp đỡ Du Nhiên, lập tức không nghi ngờ gì, đuổi theo hướng chủ
quán vừa chỉ.
Nghe tiếng bước chân xa dần, một hơi nghẹn trong cổ Du
Nhiên lúc này mới có thể nuốt trôi.
Cảm thấy Cổ Thừa Viễn đã đi xa, Khuất Vân mới kéo Du
Nhiên từ trong quầy bán đồ ăn vặt đi ra, nói cảm ơn với chủ quán.
Ông chủ cửa hàng là một người đàn ông cao lớn, thân
hình rắn chắc, mùa đông lạnh như vậy lại chỉ mặc một chiếc áo đơn, nhìn có vẻ
là một người cởi mở.
“Thật không ngờ cậu cũng có ngày bị người ta đuổi
theo?” Ông chủ cười hì hì nhìn Khuất vân: “Sao vậy, cướp bạn gái của người ta
à?”
“Coi như vậy đi, cảm ơn nhiều.” Khuất Vân không muốn
nhiều lời, kéo Du Nhiên đi.
“Hôm nay coi như cậu nợ tôi một lần, hôm khác phải mới
tôi uống rượu đấy.” Ông chủ hô to phía sau.
Trong đầu Du Nhiên đầy câu hỏi, lại không biết mở
miệng thế nào, đành để mặc Khuất Vân kéo về nhà.
Vừa vào đến cửa, Khuất Vân lập tức ngồi xuống sô pha,
hai chân vắt chéo, mí mắt nhướng lên, chủ động nói: “Em có câu hỏi gì thì hỏi
đi.”
“Đầu tiên, vì sao ông chủ kia lại giúp chúng ta?” Du
Nhiên chọn một vấn đề không liên quan nhất để bắt đầu.
“Ông ấy là bạn rượu của tôi.”
“Vậy vì sao anh lại xuất hiện ở đó?”
“Thấy em đi một lúc lâu chưa về, tôi ra ngoài tìm em,
vừa khéo nhìn thấy em bị Cổ Thừa Viễn bám theo, vì vậy bảo em chạy đến đó, cũng
tiện tìm chỗ trốn.”
Một hỏi một đáp, tốc độ vô cùng nhanh, Du Nhiên cứ dựa
theo tiết tấu này nhanh chóng hỏi ra vấn đề cô muốn biết nhất: “Giữa anh và Cổ
Thừa Viễn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Câu trả lời của Khuất Vân cũng rất nhanh, theo tiết
tấu vừa rồi, nhưng lại không phải câu trả lời tốt nhất: “Chuyện này, không quá
quan trọng.”
“Vì sao không quan trọng?” Du Nhiên nghiêng người,
ngồi trên người Khuất Vân, nơi riêng tư chạm tới nơi mẫn cảm của anh.
Thân thể anh đang thong thả di chuyển trước sau, nơi
thể hiện dục vọng chân thực nhất của hai người đang vuốt ve lẫn nhau.
Bàn tay Khuất Vân vươn đến sau đầu Du Nhiên, chọn một
lọn tóc đen, quấn nó trên đầu ngón tay, giọng nói của anh vì động tác của Du
Nhiên mà trở nên mơ hồ: “Bởi vì, hắn, và quan hệ giữa chúng ta không có bất cứ
liên quan gì.”
“Giữa chúng ta có quan hệ gì?” Tuy Du Nhiên mới là
người chủ động nhưng sự tiếp xúc như vậy cũng khiến hai má cô phớt hồng.
Bàn tay Khuất Vân xâm nhập từ dưới vạt áo Du Nhiên,
trượt lên lưng cô, nhẹ nhàng ma sát.
Đầu ngón tay anh vì nhiễm khí lạnh bên ngoài nên hơi
mát mát, vạch từng đường trên làn da nóng, mềm của Du Nhiên, mỗi một