
đường đều
có thể khiến Du Nhiên cảm thấy muốn hét chói tai.
Không biết từ lúc nào, thân thể anh nghiêng về trước,
cánh môi như đóa hoa ẩm ướt chạm vào vành tai trắng nõn của Du Nhiên: “Giữa
chúng ta, quan hệ gì cũng có.”
Nói xong, anh thoáng ép buộc Du Nhiên giơ hai tay lên,
cởi mấy lớp áo của cô ra, buộc lại trên cổ tay cô giống một chiếc còng tay, dễ
dàng để cho anh muốn làm gì thì làm.
Đến lúc này, trên người Du Nhiên không còn gì che lấp,
chỉ còn lại nội y màu da ôm lấy bầu ngực cô.
Khuất Vân đặt môi lên khe rãnh khêu gợi, hôn nhẹ. Tư
thế hai người khiến cho thân thể bọn họ tiếp xúc khăng khít nhất, dục vọng của
anh giống như chỉ khẽ chạm vào là nổ.
Người anh em của Khuất Vân đã bắt đầu xuất phát.
“Muốn em à?” Du Nhiên hỏi.
Khuất Vân không lên tiếng, chỉ gật đầu – lúc này, môi
anh đang có chuyện quan trọng hơn cần làm.
Du Nhiên cảm nhận được dục vọng của anh đang dâng lên
từng đợt, cô vươn tay quấn quanh cổ Khuất Vân, gian ác nhắc nhở một câu: “Nhưng
anh đã quên một việc – cái đó, dùng hết rồi.”
“Tôi đoán từ khi em ngồi lên đùi tôi cũng đã nhớ ra
chuyện ấy rồi, phải không?” Khuất Vân hỏi.
“Thông minh.” Du Nhiên cười gian.
“Em muốn quyến rũ tôi?” Khuất Vân hỏi tiếp.
“Không sai.” Du Nhiên tiếp tục cười gian.
“Thì ra là vậy.” Khuất Vân gật đầu.
Du Nhiên đưa tay xoa mặt anh, nhịn cười nói: “Bây giờ,
anh định giải quyết thế nào?”
Giọng điệu của Khuất Vân thản nhiên như nước suối giữa
lòng thiên nhiên: “Làm tiếp thôi.”
Du Nhiên vốn có ý định nhìn dáng vẻ bị ham muốn dày vò
của Khuất Vân, nhưng hiện giờ xem ra mọi việc có vẻ lệch so với dự kiến của cô
một góc nhất định – Khuất Vân không dừng lại, mà còn tiếp tục.
Bàn tay tinh tế như ngọc kia của anh di chuyển trên
tấm lưng trần mịn màng của Du Nhiên, giống như trên đó là bàn cờ, còn anh, là
một người chơi đã tính toán trước, nắm chắc phần thắng trong tay.
Lưng của Du Nhiên rất đẹp, không có bất cứ vết sẹo
nào, trắng nõn, trơn mịn, đường cong lượn vào thắt lưng nhỏ gọn của cô, tạo
thành một độ cung gợi cảm.
Bàn tay Khuất Vân dán chặt vào làn da cô, Du Nhiên cảm
giác trên lưng mình giống như được trải một tầng cánh hoa mềm mại.
Môi Khuất Vân cũng không nhàn rỗi, anh hôn cô.
Một nụ hôn thật triền miên, mang theo sự dịu dàng,
quyến luyến, lại thoáng chút nóng bỏng của tình cảm mãnh liệt, trao đổi với
nhau qua từng điểm tiếp xúc nhỏ nhất trên thân thể hai người.
Du Nhiên chậm rãi nhắm hai mắt lại, vừa hưởng thụ nụ
hôn này, vừa suy nghĩ rốt cuộc mùi thơm ngát tỏa ra khi Khuất Vân thở một hơi
trêu chọc là món đồ ăn gì lưu lại.
Nhưng chưa đợi cô nghĩ ra, đôi mắt Du Nhiên đột nhiên
mở lớn như chuông đồng.
Bởi vì cô cảm giác được, bàn tay Khuất Vân đã luồn vào
từ mép quần Jeans của cô.
Quần Jeans bó sát, bàn tay Khuất Vân luồn vào lập tức
dính chặt vào mông Du Nhiên, nhẹ nhàng xoa nắn, từng động tác đều là sự quyến
rũ rất rõ ràng.
Nhưng đây vẫn chưa phải mục đích cuối cùng của Khuất
Vân, sau chuyển động nóng bỏng kia, tay của anh lại chậm rãi kéo khóa quần
jeans xuống.
Sau đó, bàn tay đã tràn đầy độ ấm của cơ thể Du Nhiên
vươn vào trong quần nhỏ, tìm tới nơi mẫn cảm nhất của cô.
“Nhắc lại cho anh một câu, cái đó hết rồi.” Du Nhiên
cắn răng nói.
“Chuyện này không cần cái đó cũng làm được.”
Nói xong, ngón tay của anh bắt đầu không ngoan.
Sự xâm chiếm của vật lạ mang đến cảm giác mâu thuẫn
giữa chống cự và tiếp nhận, thân thể Du Nhiên bắt đầu khó chịu lắc lư trái
phải.
Trong khi tay Khuất Vân làm việc, lưỡi của anh cũng
tiếp tục vẽ một bức tranh kiều diễm.
Anh dùng lưỡi của mình tuyên cáo quyền làm chủ trong
miệng Du Nhiên, lướt qua hàm răng của cô, liếm qua cánh môi trơn bóng, theo
đuổi đồng loại non mềm.
Giống như… trong thế giới đó, anh là chúa tể.
Du Nhiên thân mình căng cứng, giống một sợi dây cung
dính hương thơm, gần tới bến bờ sụp đổ.
Cô chỉ có thể ôm lấy cổ Khuất Vân cầu cứu, hơi thở cô
phả lên bả vai anh, trong bầu không khí như vậy càng có vẻ gợi cảm.
Ngón tay Khuất Vân càng không ngừng ra vào trong cơ
thể cô, tần suất khiến người ta mê muội.
Du Nhiên muốn bỏ trốn, nhưng lý trí của cô không lay
chuyển được thân thể, ngược lại còn dựa vào gần Khuất Vân hơn, tỏ vẻ ham muốn
không tiếng động, hy vọng anh có thể giảm bớt sự đau khổ, dằn vặt của mình.
Khuất Vân không chút hoang mang, nhàn nhã, tự tại mê
hoặc cô, khóe miệng còn nở nụ cười dịu dàng.
Phản ứng của cơ thể cô đã thấm ướt đầu ngón tay anh,
đó cũng chính là dấu hiệu đầu hàng của cô.
Cô nghiêng đầu, tựa cằm trên vai Khuất Vân không còn
chút sức lực, thở dốc.
Đến đây, Du Nhiên đã chịu thua rồi.
“Sau này còn làm như vậy nữa không?” Khuất Vân hỏi,
trong giọng nói mang theo ý cười, có hương vị của nắng.
Du Nhiên tức giận cắn lên vai anh, nhưng khả năng có
hạn, lực sát thương không lớn.
Lần này, dường như Khuất Vân lại thắng lợi rồi.
Thế nhưng ngay sau khi cuộc đấu kết thúc, Khuất Vân đứng
dậy, mặc thêm áo khoác rồi ra khỏi nhà, không lâu sau đã mang về nhà một hộp áo
mưa thật to.
Du Nhiên há hốc mồm, trừng mắt nhìn mộ