XtGem Forum catalog
Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi

Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327690

Bình chọn: 8.00/10/769 lượt.

nh thon dài, tỉ lệ vừa phải, tương đối

gợi cảm, trên đôi chân dài là cái mông cong, sờ một cái, xúc cảm đặc biệt

thích.

Khuất Vân mặc quần xong, xoay người đang định hỏi bạn

gái muốn ăn gì, lại thấy Du Nhiên quấn chăn bông dựa vào thành giường, nhìn anh

chằm chằm, ánh mắt như có như không, còn cười thật mơ màng, mang theo chút lười

biếng, còn có chút đáng yêu.

Khuất Vân lại quay về bên giường, ngồi xổm xuống, nhìn

thẳng vào Du Nhiên, hỏi: “Em muốn ăn gì?”

“Muốn ăn anh.” Du Nhiên nói nửa đùa nửa thật, thật ra

Khuất Vân thật sự đúng với câu sắc đẹp có thể ăn no bụng này.

“Sau này đừng nói những câu thế này.” Khuất Vân nói.

“Vì sao?” Du Nhiên hỏi.

Khuất Vân kề sát vào tai cô, gần thật gần, Du Nhiên

dường như có thể cảm nhận được mạch máu đang chảy dưới đôi môi ấm áp của anh:

“Bởi vì, nếu như em thật sự quyến rũ tôi… Thân thể mỏng manh này của em sẽ ăn

không tiêu.”

Nửa bên mặt để sát cạnh Khuất Vân lập tức ửng đỏ.

Gã dâm dê này, thật sự là quá háo sắc… Cô thích.

“Này, trước kia không phải anh chê em béo sao? Vì sao

đột nhiên lại sử dụng từ mỏng manh này để miêu tả em?” Du Nhiên khó hiểu.

Lời giải thích của Khuất Vân khiến cô không thể phản kích:

“Bởi vì trước đây tôi chỉ nhìn, không ôm, giờ ôm rồi mới phát hiện thịt của em

vẫn thiếu một ít, nên ăn nhiều vào, ôm mới thoải mái.”

“Chờ em ăn đến lúc nặng hơn cả anh, anh có khóc cũng

không kịp.”

Du Nhiên quấn chăn bông quanh người, bước chân trần

xuống giường, nhẹ nhàng vén một góc rèm cửa lên, dùng tay xóa đi hơi nước trên

cửa kính.

Đã muộn, tia sáng bên ngoài rất yếu, nhưng vẫn có thể

lờ mờ thấy được bông tuyết bay bay rơi xuống.

Nhiệt độ trong phòng cùng cảnh sắc ngoài trời tạo thành

một sự đối lập rất rõ rệt, Du Nhiên say mê thưởng thức, Khuất Vân lại đưa tay

tới trước ngực cô, giúp cô kéo chặt chăn bông: “Nếu cảm lạnh ngày mai sẽ không

thể đi trượt tuyết đâu.”

“Sức khỏe của em rất tốt.” Du Nhiên không thèm để ý,

tiếp tục nhìn ngắm cảnh tuyết đêm bên ngoài.

Một lúc lâu sau vẫn không thấy Khuất Vân đang đứng

phía sau đi ra khỏi phòng, Du Nhiên đặt câu hỏi: “Vận động lâu như vậy, anh

không đói sao?”

Khuất Vân không đáp mà hỏi: “Em, từng nói thích tôi

phải không?”

“Ừ, trí nhớ của anh cũng không tệ.” Du Nhiên dùng ngón

tay vẽ trên cửa kính hình một hàm răng nhỏ.

“Thích bao nhiêu?” Khuất Vân hỏi.

“Anh hỏi chuyện này làm gì?” Du Nhiên hoài nghi nhìn

về phía anh: “Nhất định đừng nói với em rằng cái đầu quái dị của anh lại nghĩ

đến chuyện gì kỳ quái đấy nhé.”

“Ý tôi là…” Lúc này, giọng nói của Khuất Vân gần hơn

một chút, anh đặt cằm lên đỉnh đầu Du Nhiên: “Nếu trước đây tôi làm chuyện có

lỗi với em, em có tha thứ cho tôi không?”

Thân thể Du Nhiên cứng nhắc, lòng bàn tay chạm vào cửa

kính cũng tụ lại một vệt nước.

Cô lập tức quay đầu, túm lấy cổ Khuất Vân, hét lớn:

“Em biết mà, gói mì thịt bò cà chua lần trước là anh ăn hết! Anh còn lừa em là

em bị mộng du, khiến em sợ đến mức hai ngày sau phải ăn chay giảm béo!”

“Tuy chuyện này là sự thật, nhưng có sự chênh lệch rất

lớn với điều tôi vừa nói.” Khuất Vân buông tay Du Nhiên ra, tiếp tục hỏi: “Nếu

còn nghiêm trọng hơn chuyện này thì sao, em sẽ tha thứ cho anh chứ?”

Du Nhiên cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó vô cùng

nghiêm túc nói: “Thế nhưng, đồng chí giảng viên, những việc anh làm trước đây,

có chuyện gì không khiến em thất vọng hay sao?”

Đây chính là lời nói thật, một lời nói vô cùng thật.

Từ sau khi hai người gặp nhau, lập tức như người ngoài

hành tinh xâm chiếm Trái Đất, bắt đầu đại chiến không ngừng, phần lớn trong số

đó đều là Khuất Vân thắng lợi, Du Nhiên bị trừng phạt.

“Chuyện anh nói rốt cuộc là chuyện gì?” Du Nhiên hỏi.

Quai hàm Khuất Vân hơi giật giật: “Không có gì.”

“Quái thai.” Du Nhiên thấp giọng mắng một câu.

“Quái thai em còn thích?” Khuất Vân bắt bẻ.

“Em cứ thích đấy, liên quan gì đến anh, không phục chứ

gì? Không phục thì cắn mông em đi.”

“…”

“Khuất Vân.”

“Ừ.”

“Anh cắn thật đấy à?”

“Thì sao?”

“Đã vậy… Em cũng không khách sáo nữa.”

Nói xong, Du Nhiên như một con mèo mẹ vồ mồi, nhào về

phía một loài động vật to lớn cũng thuộc loài mèo khác.

Kết quả là, trong phòng, lửa chiến lại bùng cháy.

Ngày hôm sau, hai người ăn uống no đủ, tinh thần khoan

khoái đi tới sân trượt tuyết, đeo trang bị xong, bắt đầu trượt.

Kỹ thuật của Du Nhiên không thành thạo, vừa vào sân đã

ngã hai cái, nếu không có Khuất Vân đỡ, ước chừng chưa trượt đã bị thương nặng.

Đối lập với kỹ thuật sứt sẹo của cô chính là kỹ thuật

cao siêu của Khuất Vân, tư thế thanh nhã, động tác linh hoạt, áo lông màu đen

vô cùng bắt mắt trong tuyết trắng, kính trượt tuyết màu trà dựng thẳng trên cái

mũi thanh tú của anh, vô cùng đẹp trai mê người.

Du Nhiên vốn đang cầm máy ảnh ở bên cạnh chụp ảnh tự

sướng, ánh mắt thoáng liếc lại, đã thấy mới chỉ vài phút mà mấy bà cô đã vây

quanh Khuất Vân, đang nũng nịu năn nỉ Khuất Vân dạy bọn họ.

Du Nhiên tức giận rồi, cho dù mua thịt cũng phải xếp

hàng người trước người sau, nay Khuất Vân đã đặt trong giỏ mua sắm của cô, thế

nào