Snack's 1967
Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi

Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327572

Bình chọn: 8.5.00/10/757 lượt.


chương trình học chính là bài học giới tính.

Đây là bài học thứ mười ba mà Khuất Vân

dạy cho Du Nhiên – Quan hệ, là có thể tiến thêm một bước.




Vừa mới vào Đông, thành phố này đã bị ánh mặt trời vứt

bỏ, nơi nào cũng mù mịt, thỉnh thoảng còn có những cơn mưa lạnh như kim châm,

những giọt mưa như có mắt, chui thẳng vào cổ áo người ta.

Vì vậy, chỉ cần không phải chuyện quan trọng, Du Nhiên

tuyệt đối không ra khỏi nhà.

Những chuyện được coi là quan trọng là sao Hỏa đụng

vào Trái Đất, người ngoài hành tinh xâm lược, và cả ra ngoài mua vật phẩm cần

thiết trên giường.

Dù sao hai người đều còn trẻ, hơn nữa ngày nghỉ không

có chuyện gì làm, vì vậy việc đó sẽ làm rất nhiều lần, cũng rất nhanh dùng hết

Durex.

Mấy lần trước đi mua, toàn bộ hành trình, Khuất Vân

chịu trách nhiệm tìm đồ, còn Du Nhiên đi cách anh ba bước, làm bộ không quen

biết anh.

Mấy lần tiếp theo, Du Nhiên còn lặng lẽ giấu thứ đồ

quan trọng xuống dưới đống mỳ, đồng thời cũng chờ lúc vắng người mới dám ra

tính tiền.

Vài lần gần đây, Du Nhiên đã thông thạo, đã có cam đảm

dùng khí thế ngất trời mà tiếp xúc với dãy hàng Durex đang khuyến mãi, cũng

thản nhiên nhặt một hộp 24 chiếc có giá ưu đãi nhất.

Thế mới nói, quen tay hay việc.

Tuy da mặt đã dày thêm một lớp, nhưng Du Nhiên vẫn làm

việc cẩn thận, luôn chạy tới khu siêu thị cách nhà Khuất Vân ba trạm xe để mua

đồ.

Chính vì như thế, cô bị một người quen phát hiện.

Lúc đó, Du Nhiên còn chưa kịp vui vẻ vì bắt kịp chương

trình khuyến mãi của Durex, bỗng có người nói: “Thật không ngờ, thì ra Khuất

Vân dùng cỡ này.”

“Đúng vậy nha.” Du Nhiên gật đầu cái rụp, giống như

một bà mẹ nghe người ta khen con trai mình, lễ phép cười cười với người vừa

nói.

Quay đầu, giây tiếp theo, khóe miệng Du Nhiên lập tức

cứng ngắc, vừa rồi, người nói chuyện với cô chính là …

“Kỳ nghỉ Đông cô không về nhà lại ở nhà Khuất Vân

sao?” Long Tường mờ ám hỏi.

Chân Du Nhiên dần dần di chuyển, dùng Lăng Ba Vi Bộ,

lướt qua Long Tường, vọt ra ngoài cửa, sống chết chạy trốn như kẻ trộm thực

hiện được kế hoạch.

Du Nhiên luôn luôn cho rằng mẹ cô cái gì cũng tốt, chỉ

không tốt ở chỗ sinh cô ra với đôi chân quá ngắn, cái chân này vừa mới chạy tới

ngoài cửa siêu thị, Du Nhiên đã nghe thấy tiếng chân thình thịch phía sau, một

vài tiếng vang lên, khăn quàng cổ của cô đã bị kéo lại.

“Cô cũng biết giờ chết của cô tới rồi sao?” Giọng nói

Long Tường như từ địa ngục vọng về.

“Ban ngày ban mặt, cậu đừng có làm bừa.” Du Nhiên thấp

giọng cảnh cáo.

“Đáng tiếc, cho dù ở ngay trước cục cảnh sát, tôi cũng

phải chặt cô thành trăm mảnh.” Trong giọng nói Long Tường không có chút ý tứ vui

đùa.

“Lẽ nào cậu đã quên bức ảnh của cậu còn ở trong tay

tôi?” Du Nhiên xuất ra một chiêu cứu mạng cuối cùng.

“Chỉ cần hôm nay tôi có thể báo thù, cho dù có phải

cởi truồng chạy một vòng quanh sân vận động tôi cũng bằng lòng.” Quyết tâm báo

thù của Long Tường tương đối lớn.

Mắt thấy Long Tường sắp nhét mình vào xe taxi, Du

Nhiên hoảng đến mức ruột gan lẫn lộn, trong hoảng loạn, cô bỗng nhớ tới Khuất

Vân, vội vàng lấy di động ra, gọi cho Khuất Vân.

“Khuất Vân, mau cứu em!!!...” Du Nhiên chỉ kịp hô lên

câu này, sau đó điện thoại đã bị Long Tường giật mất.

Long Tường vốn định ném điện thoại vào thùng rác,

nhưng khi đang định làm vậy lại nghe thấy bên kia vang lên giọng nói trầm ổn

của Khuất Vân: “Long Tường, chúng ta tâm sự nhé.”

“Tôi và anh không có gì để nói…” Long Tường đưa điện

thoại đến bên tai, đang định nói vài câu ngắn gọn, nhưng vẻ mặt bỗng nhiên thay

đổi.

Đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là căm giận, cuối cùng

là nhẫn nhịn.

Du Nhiên thấy, bàn tay cầm di động của Long Tường nổi

đầy gân xanh.

Cũng chỉ sau mấy câu, sắc mặt Long Tường trắng xanh,

ngắt máy, giận dỗi trả lại cho Du Nhiên, đồng thời, bàn tay nắm cổ áo Du Nhiên

cũng thả ra.

“Xin hỏi một câu, giờ tôi có thể đi chưa?” Du Nhiên

thử hỏi thăm.

Long Tường ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Du Nhiên, ánh mắt

cháy hừng hực như đuốc, hận không thể phun

ra axit ăn mòn cô.

Một lúc lâu sau, cậu ta mới run run phun ra một câu:

“Coi như các người lợi hại, cút đi!”

Những lời này đúng là nghiến răng nghiến lợi mà phun

ra.

Đến lúc này, Du Nhiên ngược lại còn tỏ ra tò mò: “Rốt

cuộc Khuất Vân nói gì với cậu?”

Thật ra nên hỏi, rốt cuộc Khuất Vân uy hiếp cậu ta cái

gì.

Nhưng Long Tường không có hứng thú chia sẻ với cô, đôi

lông mày rậm của cậu ta như một thanh kiếm, một thanh kiếm nhiễm đầy tức giận:

“Lý Du Nhiên, tốt nhất cô nên cầu nguyện cả đời này đừng rơi vào tay tôi!”

Nói xong, Long Tường xoay người định bụng bỏ đi, nhưng

Du Nhiên gọi cậu ta lại.

“Chuyện gì?!” Dáng vẻ Long Tường trừng mắt giống như hận

không thể bóp chết Du Nhiên.

“Một chuyện nhỏ thôi – phiền cậu nhặt những thứ bị cậu

ném đi lên.” Du Nhiên chỉ vào những món đồ vì bị Long Tường truy đuổi mà rơi lả

tả trên mặt đất.

Những thứ kia, bao gồm mặt nạ, bông tẩy trang, đồ ăn

vặt, còn có… Durex đang đợt giảm giá.

“Cô nói lại lần nữa thử xem!” Dáng vẻ Long Tường như

khẩn cấp mu