Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi

Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326015

Bình chọn: 7.00/10/601 lượt.

những nguyên lão của câu lạc

bộ kịch đều đã lên năm thứ tư, gia nhập vào đội ngũ tìm việc làm. Vì vậy, bọn

họ đành phải giao ra chức vụ đội trưởng đội kịch.

Dựa theo quy tắc bất thành văn, chỉ có sinh viên năm

thứ ba mới có thể đón nhận trọng trách này.

Mà sinh viên năm thứ ba lại chỉ có tất cả năm người,

trong đó có một người vì quá ham mê diễn kịch mà tạm nghỉ học, hiện nay đã trở

thành khách quen của khoa tâm thần; một người nữa trong số đó có giác ngộ rất

cao về chính trị, bận rộn tham gia những trường huấn luyện của Đảng, vội vã tỏa

sáng tỏa nhiệt, không có thời gian tham gia những hoạt động vô nghĩa này; hai

người còn lại bởi vì diễn kịch mà yêu nhau, cũng vì yêu nhau mà trở mặt với

nhau, rồi vì trở mặt với nhau mà thề không bao giờ bước chân vào câu lạc bộ

kịch nữa.

Bởi vì rất nhiều lý do ngoài ý muốn này, Du Nhiên trở

thành thành viên duy nhất có thể đảm nhận chức vụ trưởng câu lạc bộ kịch.

Vốn loại người lười như Du Nhiên chắc chắn sẽ không

tham dự vào việc này, nhưng vừa khéo để cổ vũ nhiều sinh viên tham gia hoạt

động câu lạc bộ hơn, làm phong phú thêm những hoạt động ngoại khóa, nhà trường

liền ra quy định chỉ cần là lãnh đạo của câu lạc bộ sẽ được công thêm hai điểm

vào điểm xét học bổng cuối kỳ.

Có thể tưởng tượng được, Du Nhiên yêu tiền như mạng

đương nhiên sẽ không chịu vứt bỏ hai điểm này, nói cách khác, cô nàng đồng ý

tiếp nhận.

Khi cựu chủ nhiệm câu lạc bộ kịch trao chìa khóa sân

khấu cho Du Nhiên, vẻ uất ức và bất đắc dĩ trong ánh mắt khiến Du Nhiên vô cùng

khó chịu, giống như giao một khuê nữ thuần khiết cho cô nàng vấy bẩn vậy.

Nhưng hiện thực là như vậy.

Dù có luyến tiếc thế nào, vẫn cứ phải giao ra.

Học kỳ này, ngoại trừ là bạn gái của Khuất Vân, Du

Nhiên lại có thêm một danh hiệu nữa – trưởng câu lạc bộ kịch.

Hai điểm này thật sự không dễ kiếm, hai ngày sau, Du

Nhiên đã ra một kết luận như vậy.

Những cơn nắng gắt cuối thu rốt cuộc đã tới, ánh nắng

giống như dùng ớt vẽ lên cánh tay người ta, nóng rát.

Nhưng trong khí trời như vậy, Du Nhiên lại phải ngồi

dưới ánh mặt trời, vào giữa trưa.

Tân sinh viên nhập học, tình cảm vô hạn, nhiệt huyết

vô cùng, đây là sức lao động miễn phí và là cây hái ra tiền tốt nhất, vì vậy

mỗi câu lạc bộ đều dùng toàn bộ sức lực để kêu gọi các tân sinh viên.

Cho nên một tuần này, câu lạc bộ nào cũng đặt một cái

bàn trên sân vận động, chờ cá mắc câu.

Chỉ cần người nào có vẻ là tân sinh viên đi qua, lập

tức xông lên, dùng sự nhiệt tình còn nóng hơn cả nắng cuối thu mà nói: “Bạn

học, gia nhập câu lạc bộ XX của chúng tôi đi, khiến cho cuộc sống sinh viên

thêm sắc màu đi!”

Tình cảnh như vậy, ai không biết còn tưởng đi nhầm vào

trụ sở chính của công ty bán hàng đa cấp ấy chứ.

Công việc như vậy tiêu hao rất nhiều sức lực, vì vậy

mỗi câu lạc bộ đều phân công mọi người lần lượt trực ban.

Du Nhiên vốn tưởng rằng việc nhỏ này không cần đội

trưởng ra mặt, nhưng cô sai rồi, cô không những bị phân công trực ban mà còn bị

sắp xếp vào giữa trưa.

Đen đủi, thật sự quá đen đủi.

Du Nhiên vừa nằm bò ra bàn vừa dùng cây quạt để tặng

các bạn gia nhập uể oải phe phẩy.

Nhưng cái bàn này, cơn gió này, đều như bị luộc qua

nước nóng, nóng bỏng tay.

Du Nhiên thật sự không nhịn được nữa, hét lớn một

tiếng: “Vì sao cứ phải sắp xếp tôi ra sân khấu!!!”

Con tôm nhỏ bên cạnh đen mặt: “Đội trưởng, ra sân khấu

chính là diễn viên.”

Du Nhiên: “Sao, vậy chúng ta chắc là ghế ngồi.”

Con tôm nhỏ: “…”

Để tránh phải phun ra máu, con tôm nhỏ tự giác chạy đi

mua kem, Du Nhiên lại nằm bò trên bàn, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đang mơ màng ngủ, bỗng có người vỗ mạnh lên bàn một

cái.

Du Nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy một cậu trai trẻ.

Nói thật, bề ngoài không tệ, ngũ quan tuấn tú đoan

chính, kiểu người thể thao, mặc quần áo bóng rổ, da màu lúa mạch khỏe mạnh,

lông mi vừa đen vừa dày, giống như một con chim quật cường, muốn giãy ra khỏi

sự kìm kẹp.

“Tôi đến báo danh.” Cậu trai nói.

Du Nhiên nhìn cậu sinh viên chắc chắn là mới vào

trường còn đang tuổi trẻ dào dạt này, lẩm bẩm nói: “Cậu là Tiểu

Tân*
?”

*Tiểu Tân là cách gọi trong tiếng Trung của

Shin – cậu bé bút chì.


“Tôi họ Long.” Long Tường nhíu mày.

“Không, cậu là Tiểu Tân.” Du Nhiên rất khẳng định.

“Ai là Tiểu Tân?” Long Tường vô cùng mất kiên nhẫn.

“Tiểu Tân, cậu bé bút chì.” Du Nhiên bình tĩnh nói.

Long Tường: “…”

Sau ba lần phun máu, Long Tường hít sâu một hơi, tiếp

tục với mục đích khi tới đây: “Tôi tới báo danh.”

“Được, điền lí lịch trước đi.” Du Nhiên đưa cho Long

Tường một tờ giấy đăng ký, sau đó buồn ngủ không chịu nổi, tiếp tục nằm úp sấp

nghỉ ngơi.

Ngay khi sắp đi vào giấc ngủ, lại bị Long Tường đập

bàn một cái làm tỉnh giấc: “Dậy đi, tôi điền xong rồi!”

Thái độ kiêu ngạo, giọng điệu mất kiên nhẫn.

“Tôi là đội trưởng đội kịch.” Du Nhiên trưng ra danh

hiệu của bản thân, muốn cậu bé Tiểu Tân trẻ ranh này tôn trọng mình một chút.

Nhưng không có hiệu quả gì.

Bởi vì cậu bé bút chì Tiểu Tân nhướng thẳng cặp lông

mày rậm lên, dùng khẩu khí mất kiên nhẫn như tr


Ring ring