
ước mà nói: “Tôi mặc kệ cô là
ai! Tâm thần, háo sắc!”
Thật ra, Du Nhiên cũng thường xuyên bị Khuất Vân mắng
là đầu óc có vấn đề, nhưng đó là bạn trai nhà mình mắng, Du Nhiên cảm thấy
chẳng sao cả.
Nhưng nay lại bị một thằng nhóc miệng còn hôi sữa mắng
thẳng vào mặt, Du Nhiên cảm thấy quá mất mặt.
Vì vậy, Du Nhiên tiếp tục nói: “Tiểu tân, chúng tôi sẽ
không cho cậu gia nhập cậu lạc bộ kịch.”
“Vì sao?” Lông mày Long Tường lại dựng thẳng lên lần
nữa, trong đôi mắt màu đen hừng hực lửa giận.
“Bởi vì,” Du Nhiên nhìn đôi lông màu sâu róm của Long
Tường, chậm rãi nói: “Bởi vì câu lạc bộ kịch chúng tôi đã có đủ diễn viên đóng
những vai tâm thần gào thét rồi.”
Long Tường ngẩn ra mất ba giây, rồi mới hiểu ra ý tứ
của Du Nhiên, mà khi đã hiểu ra, cậu ta thành công hoàn toàn biến thành loại
hình tâm thần gào thét.
“Đồ con gái đáng ghét!!!” Cái mũi vốn rất đẹp của Long
Tường trong nháy mắt phình to, gần như có thể nhét vừa hai viên bi sắt.
Tiếp theo, cậu ta bám hai tay vào mép bàn, không tốn
chút sức lực hất nó về phía Du Nhiên.
Du Nhiên không tránh kịp, cứ thế ngả ngửa ra, cái mông
hạ cánh xuống đất.
Lại tiếp đó, Long Tường đập bản đăng ký lên bàn, xoay
người, bỏ đi.
Nhưng mới đi được vài bước, phía sau lại truyền đến
giọng nói của Du Nhiên: “Chờ một chút.”
Long Tường quay đầu lại, thấy Du Nhiên vừa mới đứng
dậy từ mặt đất, trong tay cô, chính là bản đăng ký của cậu ta.
“Cô muốn làm gì?” Lông mày của Long Tường lại có xu
hướng bay lên trời.
Du Nhiên không nói gì, chỉ nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, thật
nhẹ nhàng mà xé nát tờ giấy đăng ký kia.
Bởi vậy, lông mày của Long Tường hoàn toàn bay lên trời.
Sau một giây, phần phía trên cơ thể của Long Tường cấp
tốc nhào về phía Du Nhiên.
Đó là một cỗ sát khí rất dày, ngay cả con tôm nhỏ đang
mua kem ở siêu thị bên cạnh trường cũng cảm nhận được.
Lúc đó, mọi người của những câu lạc bộ xung quanh nhìn
thấy, quanh thân Long Tường giống như có một quầng sáng, tập trung một sức lực
rất mạnh, đi tới đâu, vô số đá sỏi nứt ra đến đấy.
Đương nhiên, với nguyên tắc không thể vì chí khí của
kẻ khác mà hủy diệt uy phong của chính mình, hình dung của Du Nhiên đối với
Long Tường lúc này chính là: một con bọ hung húc một cục phân về phía mình.
Mặc kệ Long Tường là sóng xung kích hay là con bọ
hung, cuối cùng cậu ta cũng đi tới trước mặt Du Nhiên.
Dưới đôi lông mi vừa đen vừa dày của cậu ta là một đôi
mắt đen, bên trong là một màu đỏ thẫm, giống như sao Hỏa cháy hừng hực.
Đó là độ nóng đến bỏng người, là cơn giận đến tận
trời.
Tay cậu ta, hướng về phía Du Nhiên, chuẩn bị đẩy ngã
cô lần thứ hai.
Nhưng bàn tay Long Tường dừng lại trước bờ vai Du
Nhiên một cm – bởi vì, nó bị một bàn tay khác bắt được.
Nếu có thể coi bàn tay là một con người thì bàn tay
này có thể xem như khuynh quốc khuynh thành, thon dài sạch sẽ, mịn màng như
ngọc, nhưng không có chút yếu đuối, ngược lại mỗi ngón tay đều ẩn chứa sức
mạnh.
Là loại sức mạnh vô cùng trầm thấp, thanh nhã, hắc ám.
Mọi người đều quay đầu lại, nhìn về phía chủ nhân cái
tay kia.
Dưới ánh nắng giữa trưa, trong một vầng sáng vây
quanh, chính là Khuất Vân đã lên sàn.
Du Nhiên ngẩng đầu, nhìn Khuất Vân đang che chắn cho
mình ở trước mặt, bóng lưng của anh cao lớn, vững chắc như kim cương.
Trong một giây này, Du Nhiên rốt cuộc đã chứng minh
được với bản thân mình, lý do chọn Khuất Vân làm bạn trai tuyệt đối không phải
vì vừa ý vẻ ngoài của anh, mà vì coi trọng vẻ nam nhi khí khái của anh – Lý Du
Nhiên cô không phải là một cô gái nông cạn!!!
Long Tường cũng là một người thường xuyên đánh nhau,
giác quan thứ sáu mẫn cảm nói cho cậu ta biết, người đàn ông đứng dưới ánh mặt
trời mà không rơi một giọt mồ hôi trước mặt này ánh mắt trầm ổn, thâm sâu vô
cùng, không phải người dễ chọc.
“Sao, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à?” Toàn thân Long
Tường tỏa ra vẻ cảnh giác.
Nhưng câu trả lời của Khuất Vân nằm ngoài dự đoán của
cậu ta: “Không.”
“Vậy anh ngăn cản tôi làm gì?” Long Tường vẫn không
nới lỏng cảnh giác.
“Bởi vì,” Khuất Vân mỉm cười: “Cô gái này nên do tôi
giải quyết.”
Nói xong, Khuất Vân xoay người lại, nhìn cô bạn gái bí
mật đang ngơ ngác không hiểu sao mọi chuyện lại thay đổi một trăm tám mươi độ
như thế, anh vươn tay, búng mạnh lên trán cô.
“Oạch” một tiếng, Du Nhiên ngã xuống đất, không dậy
nổi.
Khuất vân xoay người lại, vừa lấy khăn tay ra lau tay
vừa thờ ơ nói với Long Tường đang há hốc miệng: “Bạn học, thù tôi đã giúp cậu
báo, câu lạc bộ kịch cậu cũng có thể gia nhập, sắc trời không còn sớm, mời cậu
ra về.”
Long Tường trước giờ không phải một người dễ đối phó,
nhưng trước mặt Khuất Vân, cậu ta cảm thấy mình vẫn còn kém lắm.
Dù sao cô nàng kia cũng đã bị dạy dỗ, Long Tường tự
tìm đường lui, hừ nhẹ một tiếng rồi bỏ đi.
Mà lúc này, Du Nhiên cứng đờ người
trên mắt đất, cuối cùng cũng phải thừa nhận một chuyện bản thân vô cùng không
muốn thừa nhận – cô quả thật là một cô gái nông cạn, chỉ nhìn đến vẻ ngoài của
đàn ông.
“Vì sao lại đối xử với em như vậy?” Buổi tối, Du Nhiên
m