
ột cước đá văng cửa nhà Khuất Vân, vừa tức giận vừa oán hận hỏi ra những lời
này.
Thế nhưng… trong phòng khách không có ai.
“Tôi ở đây.” Tiếng của Khuất Vân truyền từ trong phòng
bếp ra, không chút hoang mang, không chút chột dạ.
Du Nhiên chạy vội tới phòng bếp, hỏi lại lần nữa: “Vì
sao lại đối xử với em như vậy?”
Khuất Vân nhàn nhã pha cà phê: “Tôi đối xử với em như
thế nào cơ?”
“Anh dùng bạo lực gia đình với em, anh không phải đàn
ông!” Từ câu từng chữ của Du Nhiên đều thấm đẫm máu và nước mắt.
“Theo tôi nghĩ, sự kiện này không phải như em tưởng
tượng.” Khuất Vân uống một ngụm cà phê, yết hầu vì động tác nuốt mà chuyển động
rất gợi cảm.
“Em xin chăm chú lắng nghe!” Du Nhiên dựa lưng vào bồn
rửa bát, nhìn anh, ánh mắt mang theo vẻ tức giận.
“Tôi chỉ không muốn thứ của mình bị người khác chạm
vào.” Khuất Vân dựa lưng vào tủ bát, nhắm mắt, trên người mặc một chiếc áo
phông trắng rộng, ngọn đèn dịu mắt trong phòng bếp hất xuống xương quai xanh
một cái bóng mờ mờ, ẩn chứa vẻ gợi cảm khó nói, tạo nên sự quyến rũ chẳng liên
quan gì đến toàn cục.
“Vì vậy anh mới tự mình ra tay đẩy ngã em?” Du Nhiên
hỏi.
“Có thể nói như vậy.” Khuất Vân thẳng thắn đáp lời.
“Nghe được đáp án này, em thật sự không biết nên hài
lòng hay nên đau khổ nữa.” Du Nhiên thở dài.
“Vẫn nên chọn cách hài lòng đi, vì những ngày đau khổ
còn ở phía sau kìa.” Khuất Vân khuyên nhủ.
“Em nghĩ, anh làm như vậy là vì trả thù vụ lần trước
em đẩy anh vào bụi cỏ, làm hại anh bị thương ở trán, cứ tưởng anh là kẻ tiểu
nhân có thù tất báo cơ.” Du Nhiên không cam lòng.
“Đêm đó, khi em đẩy tôi vào bụi cỏ, tôi không chỉ bị
thương ở trán.” Khuất Vân nói.
“Vậy còn chuyện gì nữa?” Du Nhiên hiếu kỳ.
Khuất Vân buông cái cốc trên tay xuống, cái cốc vang
lên một tiếng, tiếng động có chút lạnh lẽo.
Du Nhiên nhìn Khuất Vân đi về phía mình, dừng lại
trước mặt mình, vươn tay phải vuốt ve gò má mình.
Du Nhiên cảm thấy, Khuất Vân giống như không còn gặp
lại mình nữa, muốn dùng tay ghi nhớ những ký ức này, anh vuốt nhẹ từ gò má cô
lên cái trán của cô, rồi tiếp tục vuốt xuống mũi, xuống phía dưới, tiếp đó là
môi của cô.
Khuất Vân dường như vô cùng thiên vị đôi môi của cô,
cái tay kia không ngừng vuốt ve hai cánh môi, giống như hận không thể vươn
những ngón tay vào trong miệng cô.
Sau ba phút, không thể chịu nổi kiểu “âu yếm” quái dị
này của Khuất Vân nữa, Du Nhiên rốt cuộc phải hỏi: “Rốt cuộc còn xảy ra chuyện
gì nữa?”
Khuất Vân đặt trán mình lên trán của Du Nhiên, đó là
một tư thế vô cùng thân mật, hai đôi mắt càng sát lại gần nhau – mặc dù mắt Du
Nhiên bắt đầu bất giác nhìn vào một điểm.
Mà đồng thời, ngón tay Khuất Vân vẫn còn tiếp tục di
chuyển trên môi Du Nhiên.
“Lẽ nào,” Du Nhiên nhìn ra Khuất Vân có gì đó không
bình thường, một suy nghĩ mạnh mẽ nổi lên trong đầu: “Lẽ nào trong bụi cỏ bỗng
xuất hiện một gã đàn ông hoang dã xuất hiện, sau đó anh… không giữ được bông
hoa cúc rồi!!!”
Ngoại trừ chuyện này, Du Nhiên không nghĩ ra được
chuyện gì có thể nghiêm trọng hơn nữa.
May mà Khuất Vân phủ nhận phán đoán này: “Không phải.”
“Vậy rốt cuộc là chuyện gì?” Du Nhiên hỏi.
Tuy ngón tay của Khuất Vân rất đẹp, nhưng nó cứ chơi
đùa bên môi cô như vậy rất bất nhã nha.
Khuất Vân vừa mỉm cười vừa nói: “Khi em đẩy tôi vào
bụi cỏ, trán tôi đập vào tảng đá, mà tay phải của tôi, không sai, chính là bàn
tay phải hiện giờ đang xoa môi em, mò phải thứ bài tiết của chó – nói một cái
thô tục, chính là cứt chó.”
Du Nhiên nghĩ mình sai rồi, hoàn toàn sai rồi – chuyện
này mới là chuyện thảm nhất trên thế giới.
Du Nhiên của lúc này tình nguyện để đêm đó Khuất Vân
không giữ được hoa cúc còn hơn.
Cố nén cảm giác buồn nôn, sắc mặt Du Nhiên trắng bệch
tuôn ra ba chữ: “Anh lợi hại.”
Sau đó cô nàng định ba chân bốn cẳng chạy trốn, nhưng
Khuất Vân gọi cô lại: “Còn nữa, sau này ít nói chuyện với thằng nhóc trưa nay
thôi.”
“Cậu ta chỉ là một đàn em thôi.” Du Nhiên nói.
Khuất Vân lại cầm cốc cà phê lên một lần nữa, bày ra
một tư thế phong độ, nhưng ngôn ngữ lại chẳng phong độ chút nào: “Trai trẻ,
cũng không thể đùa giỡn.”
Du Nhiên ngẩng đầu, nhìn trần nhà, nhịn xuống khát
vọng muốn hộc máu, sau đó, đạp cửa rời đi.
Đây là bài học thứ bảy mà Khuất Vân dạy
cho Du Nhiên – Trai trẻ, cũng không thể đùa giỡn.
“Biết gì không? Cậu nhìn rất giống bánh bao thịt.” Gái
Diệp nói.
“Ý cậu là, nhìn tớ rất béo?” Du Nhiên hỏi, trong mắt
lóe lên vẻ hung tàn.
Nếu gái Diệp dám gật đầu, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
May mà gái Diệp không làm như vậy: “Không, ý của tớ là
Khuất Vân giống một con chó săn… Cậu bị anh ta cắn thật thảm.”
Du Nhiên rất muốn phản bác, nhưng nghĩ lại, từ khi
quen biết Khuất Vân, quả thật cô đã biến thánh một cái bánh bao thịt, mặc anh
thích nắn bóp thế nào thì nắn.
“Bạn học, bạn đang gặp nguy hiểm.” Gái Diệp giả bộ thở
dài.
“Bạn học, bạn cũng thật biết cách gây xích mích ly
gián.” Du Nhiên nhét cây kem vào trong miệng, hơi dùng sức, lớp vỏ sô cô la bị
cắn nát.
“Tớ đây là quan tâm đến cậu, không đành