
ưới này?”
“Vưu Lâm dạy, có người nói cậu ta đã dùng chiêu này
khiến Đường Ung Tử an phận, từ đó về sau yên tâm làm bà Vưu.”
Thì ra là tại tên Vưu Lâm xấu xa này, Du Nhiên siết
nắm tay.
Đúng lúc này, khóe mắt Du Nhiên liếc thấy bóng của một
anh chàng đẹp trai, nước miếng còn chưa kịp tứa ra, trước mắt đã tối sầm –
Khuất Vân lại bịt mắt cô.
Hất tay anh ra, Du Nhiên không hài lòng: “Leo tường
chỉ là nói đùa thôi, cũng không phải sự thật, anh không thể có lòng tin vào em
một chút sao?”
“Có cho em cũng không dám trèo tường.” Khuất Vân đẩy
xe mua sắm đi về phía trước.
“Vậy vì sao không cho em nhìn trai đẹp?” Du Nhiên hỏi.
Khuất Vân tiếp tục đẩy xe đi về trước, bóng người cao
lớn thẳng tắp.
“Anh không nói em sẽ không đi.” Du Nhiên đứng tại chỗ,
bắt đầu chơi xấu.
Bước chân của Khuất Vân không ngừng, chỉ có một câu
nói nhẹ nhàng bay tới: “Nếu không để ý, ai quản em nhìn ai làm gì?”
Du Nhiên ngẩn người, một lát sau, khóe miệng chậm rãi
cong lên.
Nếu không để ý cô, hơi đâu rảnh rỗi quản cô có nhìn
trai đẹp hay không?
Khuất Vân đi cũng không nhanh, phụ nữ có thai là cô
hai ba bước đã có thể đuổi kịp.
Thật ra Du Nhiên cũng đã làm như vậy, cô khoác lấy tay
anh, chậm rãi đi về phía trước.
Nói thế nào nhỉ, cô chưa từng nghĩ rằng mình sẽ chọn
phải một con thú, tuy khó đối phó, nhưng ít nhất… đây là con thú yêu cô và cô
cũng yêu.
Vậy là đủ rồi.
Nghĩ vậy, Du Nhiên ôm cánh tay Khuất Vân thật chặt.
Trở về, tiếp tục huấn luyện, hoặc là… bị huấn luyện.
Chuyện kể rằng, những ngày làm bạn với cầm thú, vui vẻ
vô cùng.
Đây là ngày đầu tiên Khuất Vân nhậm chức, cho tới bây
giờ, anh chưa từng nghĩ mình sẽ trở thành một thầy giáo đi gõ đầu trẻ con.
Vốn định tới đại học C, nhưng ông già đã sung sướng
đánh tiếng với tất cả các hiệu trưởng quen biết, nhất định không tuyển anh.
Hết cách, anh đành tới đây.
Tuy anh đã thỏa hiệp, nhưng sau đó ông già cũng không
vui vẻ gì, vì dưới sự xúi giục của anh, mẹ anh đã hạ lệnh cho ông già phải ngủ
ngoài sân thượng một tháng, ông già lạnh đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng
ròng, đúng là làm người ta… cười không khép miệng được.
Vừa nghĩ, Khuất Vân vừa bước lên bục giảng, bắt đầu tự
giới thiệu bản thân và nhiệm vụ của năm học mới.
Trước ánh mắt mến mộ của các nữ sinh, Khuất Vân phát
hiện, khoa này, còn một người chưa tới.
Đồng thời, căn cứ vào tổng số nam sinh và nữ sinh,
sinh viên to gan kia chính là một nữ sinh.
Không muốn dứt dây động rừng, Khuất Vân không điểm
danh.
Anh chỉ âm thầm ghi nhớ mặt mũi của hơn bốn mươi sinh
viên, quyết định ngày mai sẽ dựa vào trí nhớ xuất sắc của mình và ảnh chụp của
tất cả sinh viên để tìm ra cô nàng to gan kia rốt cuộc là thần thánh phương
nào.
Sau khi tập hợp kết thúc, Khuất Vân rời khỏi trường về
nhà, vào siêu thị, định bụng mua một vài loại thức ăn nhanh.
Đầu tiên là chạy tới dãy mì ăn liền tìm mì vị thịt bò
cà chua mà anh thích nhất.
Nhưng nghiệt duyên, thật sự, thật sự là nghiệt duyên –
mì ăn liền vị đó chỉ còn một gói cuối cùng, đồng thời, khi anh vươn tay ra lấy,
một cái tay khác cũng cùng lúc cầm lấy nó.
Bàn tay kia, nhỏ hơn tay anh rất nhiều, xinh xắn, móng
tay ngắn, rất ngay ngắn, sơn một lớp sơn móng tay trong suốt, chợt lóe lên dưới
ánh đèn.
Ngẩng đầu, anh nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi, dáng dấp
học sinh, tóc dài ngang vai, không uốn, cũng không ép thẳng, hơi cong cong tự
nhiên.
Có chút giống như… bộ lông con mèo anh từng nuôi.
Sau đó, bọn họ đồng thời buông tay, rồi lại đồng thời
vươn tay, cuối cùng, Khuất Vân cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, anh bỗng
rất muốn tranh với cô gái này.
Có lẽ, vì vẻ mặt của cô ấy – coi một gói mì ăn liền
thật quý giá, giống như phải dùng tính mạng để bảo vệ.
Khuất Vân hiếu kỳ, rốt cuộc cô ấy sẽ làm đến mức nào
vì một gói mì, anh muốn nhìn xem.
Nhưng dạ dày cô bé này lại kêu “ọc” lên một tiếng, hòa
tan cục diện bế tắc giữa bọn họ lúc đó.
Nhìn gương mặt đỏ như quả cà chua kia, Khuất Vân quyết
định không nên ép cô ấy đến ngõ cụt.
Kết quả là, anh bỏ qua gói mì ăn liền thịt bò cà chua
kia, xoay người, rời đi.
Đây là lần đầu tiên Khuất Vân phát hiện, thì ra anh
cũng có nhân tính.
Nhưng, ngày hôm sau, Khuất Vân lại lập tức phát hiện,
nhân tính của mình đã dùng sai chỗ - anh tra ra, cô nàng to gan không tới tập
trung tối qua chính là cô bé đã giành giật gói mì ăn liền với anh ở siêu thị.
Lý Du Nhiên.
Khuất Vân vĩnh viễn ghi nhớ cái tên này.
Bởi vì cô nàng không chỉ trốn tập trung cuối tuần
trước, mà cuối tuần này, cũng vắng mặt.
Hơn nữa, trong siêu thị, Khuất Vân lại chạm mặt cô.
Không đi tập trung, ngược lại tới đây nhàn nhã mua đồ
ăn, đúng là cô nàng thèm ăn đòn.
Khuất Vân quyết định phải trừng phạt cô nàng một chút
– sau một giây, anh lấy toàn bộ mì thịt bò cà chua vào trong xe mua sắm của
mình.
Thế nhưng anh đã quên một chuyện – một gói mì đã có
thể khiến cô nàng bỏ cả mạng như thế, vậy hơn mười gói, đủ để khiến cô nàng làm
mọi chuyện.
Khi Khuất Vân bị người phụ nữ trung niên kia tát một
cái, anh quyết định, phải hành hạ