Old school Swatch Watches
Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi

Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325475

Bình chọn: 9.5.00/10/547 lượt.

ờ nghỉ ngơi, Khuất Vân lập tức nhờ nữ

vương gọi điện cho lãnh đạo bệnh viện, nhờ người ta bảo bác sĩ chờ trong phòng

khám.

Khi tới nơi, người trong bệnh viện rất thưa thớt, hình

thành một hoàn cảnh đối lập với sự đông đúc của mọi ngày.

Du Nhiên bị Khuất Vân kéo vào thang máy, tới tầng ba,

cửa thang máy mở ra, một bác sĩ mặc áo blouse trắng đi vào.

Mới đầu, Du Nhiên cũng không để ý, nhưng nhìn kỹ lại,

bóng lưng này có chút quen thuộc, lại cẩn thận nhớ lại, ai nha, đây không phải

cái đầu Titanic bị chính cô đập vỡ vì thấy chết không cứu khi cô bị Cổ Thừa

Viễn bắt cóc hay sao?

Cơn giận của Du Nhiên phun trào, hai lỗ mũi phồng lên

xịt khói trắng.

Titanic cảm giác phía sau có điều khác thường, quay

đầu lại, nhìn thấy Du Nhiên, mặt đỏ hồng, lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy Khuất

Vân, gương mặt đỏ hồng vì xấu hổ kia “xoẹt” một cái trắng bệch.

Còn chưa tới tầng muốn tới, Titanic đã như khói, mở

thang máy, “vù” một tiếng bỏ chạy.

Du Nhiên vội vàng kể tội Titanic với Khuất Vân, nhưng

nhìn vẻ mặt Khuất Vân, giống như anh đã biết tất cả.

Lại nghĩ đến dáng vẻ nhìn thấy Khuất Vân như nhìn thấy

quỷ của Titanic, Du Nhiên biết trong chuyện này nhất định có vấn đề.

Không kiên nhẫn được với những câu hỏi của cô, Khuất

Vân rốt cuộc cũng nói thẳng, thì ra lúc đó khi Du Nhiên mất tích, Khuất Vân

dùng rất nhiều quan hệ, cuối cùng tra ra được Cổ Thừa Viễn có một căn biệt thự

trong núi, anh vội vàng lên đường đến đó.

Ở cửa, anh vừa khéo gặp Titanic đang đầu rơi máu chảy,

biết được Du Nhiên bị thương, vì vậy, anh “dùng một chút thủ đoạn nho nhỏ với

anh ta, coi như giải hận”.

Rốt cuộc là “thủ đoạn nho nhỏ” thế nào mà có thể khiến

Titanic nhìn thấy Khuất Vân lần thứ hai lại hết hồn như thế, cả đời này Du

Nhiên không muốn biết.

Vẫn nên hiểu ít một chút về bầu không khí không lành

mạnh của Khuất Vân thì tốt hơn, nếu không sau này cô sẽ không dám chọc vào anh

nữa.

Ra khỏi thang máy, đi về phía trước, Du Nhiên cảm thấy

có chút không đúng: “Khoa dạ dày không phải ở bên cạnh sao?”

“Tin tôi.” Khuất Vân nói.

“Được.” Du Nhiên gật đầu.

Nhưng ba mươi giây sau, khi đứng trước phòng khám phụ

khoa, Du Nhiên mới giật mình nhận ra chữ “được” kia nó bại não đến mức nào.

“Anh bảo em tin anh!” Du Nhiên chất vấn.

Vẻ mặt Khuất Vân không thay đổi: “Tôi chỉ bảo em tin

tôi, cũng không bảo em nên tin tôi.”

Du Nhiên nắm tay giậm chân, gã dâm dê này, anh ta

không phải chỉ dâm bình thường nha!

Khuất Vân mặc kệ động tác phường chèo của cô, lôi cô

thẳng tới trước mặt bác sĩ.

Hành động của Khuất Vân khiến cái đầu vì thi cử mà đần

độn của Du Nhiên thủng ra được một ít ánh sáng, cô nói mang theo tiếng nức nở:

“Khuất Vân, hai ngày này em không chịu nổi trò đùa của anh!”

Khuất Vân đứng phía sau Du Nhiên, đặt tay lên vai cô.

Bác sĩ hỏi: “Kinh nguyệt lần trước là ngày nào?”

Khuất Vân nói: “Tuần đầu tháng Mười Một.”

Bác sĩ hỏi: “Gần đây có sử dụng biện pháp tránh thai

nào không?”

Khuất Vân nói: “Hoàn toàn không có.”

Bác sĩ hỏi: “Thời gian gần đây có biểu hiện gì không?”

Khuất Vân nói: “Khẩu vị thay đổi, trước thích ăn cay,

giờ thích ăn chua, thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, không có sức lực, sáng nay

còn nôn.”

Nghe vậy, Du Nhiên như bị sét đánh trúng đỉnh đầu,

đánh đến mức cô tan thành từng mảnh nhỏ.

Đúng vậy, hai tháng nay bà dì nhà mẹ cô không đến,

hàng ngày ôn tập luôn gặm ô mai, hơn nữa, thời gian ngủ tăng lên rõ ràng, nhưng

Du Nhiên quá tập trung ôn tập nên hoàn toàn không chú ý tới chuyện này.

Quan trọng nhất là… bọn họ rõ ràng lần nào cũng dùng

biện pháp tránh thai nha!!!

Tháng trước còn mới mua hai hộp để ở đầu giường dùng

dần mà!!!

Nhưng Khuất Vân nói không sử dụng biện pháp tránh

thai, nói cách khác, tất cả những chuyện này đều do anh tác quái!

Trong quá trình tạo ra kết luận này, Du Nhiên mờ mịt

bị kéo đi làm một loạt kiểm tra, kết quả

có rất nhanh: cô vinh quang trúng chiêu rồi.

Đương nhiên, bài thi tiếng Anh buổi chiều còn thảm hơn

buổi sáng.

Khi thi nghe, Du Nhiên chỉ nghe được một từ duy nhất –

baby.

Buổi tối về đến nhà, Du Nhiên hất văng cái cốc trên

bàn, dùng tiếng vang lanh lảnh biểu đạt sự giận dữ không gì sánh được của cô:

“Khuất Vân, anh nói rõ ràng cho tôi!!!”

Khuất Vân nhàn nhã bưng một bát canh cá chua Tây Hồ

đến, mùi chua ngọt hấp dẫn dụ dỗ người ta chảy nước miếng: “Chuyện rất dài, để

sang một bên, ăn một ít đi đã.”

Tuy hận đến mức không thể một phát cắn chết anh, nhưng

cái dạ dày của Du Nhiên không có nghĩa khí vẫn bị khuất phục.

Ăn cơm, uống canh gà, hoa quả tráng miệng, Du Nhiên sờ

sờ dạ dày, lần thứ hai đứng lên, chỉ vào mũi anh mắng: “Khuất Vân, anh là kẻ

còn tởm lợm hơn một mỹ nhân ngư trong cống thoát nước, có phải anh cố ý chọc

thủng bao cao su không?”

“Đúng vậy.” Khuất Vân không cho đó là nhục, ngược lại

còn coi đó là vinh quang, đặt nước trái cây mới ép trước mặt Du Nhiên.

“Khiến tôi mang thai sớm như vậy có phải để ngăn tôi

tới đại học C không?” Du Nhiên hỏi.

“Đúng vậy.” Khuất Vân lại khoác cái áo len dày lên

người Du Nhiên.

“Việc này có phải bắt