
bụng ngựa, Cực Phong bắt đầu phi nước đại.
Dạ Thủy Linh vùi đầu vào
trong ngực hắn ấm áp , tay nhỏ bé gắt gao nắm lấy áo choàng của hắn, giữ vững
thân thế chính mình.
Cửa thành ngoại ô, khoái
mã phi trên đường gần hơn mười dặm, bọn họ đi vào trong rừng cây hướng trái
ngược Bạch Tuyết sơn, xuyên qua hắc ám, lướt qua cây cầu nhỏ, đến mục đích – Hồ
Mộng mơ.
Từ đằng xa, tiếng nước
chảy dần dần rõ ràng, Xích Nhĩ Đa nhảy xuống ngựa đi bộ, đi dọc theo suối nước
một đường hướng lên trên đi.
Cảnh hồ mộng mơ do thiên
nhiên hình thành , quanh năm không kết băng......
Chỉ thấy càng tiếp cận
ven hồ, càng có thể nhìn thấy từng chút từng chút, ánh sáng màu xanh đang bay
lượn chung quanh người nàng.
Con ngựa xuyên qua ở chỗ
sâu trong rừng cây , đi tới cảnh hồ trong mơ , xoay chung quanh ở phía trên ven
hồ là một luồng ánh sáng xanh rực rỡ, và khi nhìn kĩ, những đốm sáng màu xanh
lục ấy chính là những chú đom đóm đèn.
Bóng đêm hắc ám bao phủ
càng thêm nhiều luồng ánh sáng xanh lục rực rỡ, hình ảnh ánh trăng phản chiếu
lung linh dưới mặt nước, đây là cảnh đẹp nhất trong tất cả các cảnh đẹp a! Hình
ảnh làm cho ta lại một lần nhiếp trụ tâm hồn.
“ Thì...... Thì ra chàng
nói lục tinh linh, chính là đom đóm đèn......” Nàng lẩm bẩm nói.
“ Đẹp phải không! Chỉ có
nơi này, mới nhìn thấy lục tinh linh xinh đẹp như vậy , bởi vậy mới có tên là
Hồ Mơ Mộng.” ý muốn nói cảnh xinh đẹp như chỉ có ở trong mơ.
“ Vâng......” Nhìn từng
chút, từng chút ánh sáng xanh lượn lờ chung quanh nàng, , cảm giác này thật sự
rất khó dùng ngôn ngữ để hình dung.
Chớp mắt , Xích Nhĩ Đa
nhún người, biến mất trong rừng cây, nàng khó hiểu hô một tiếng,” Nhĩ Đa?”
Không đến một lát, khi
hắn trở về , trong tay mang một túi to không biết lấy từ đâu, từng đốm sáng
xanh phát ra từ bên trong túi to trong suốt tung bay tán loạn.
Hắn đem gói to đưa cho
nàng, mà nàng còn lại là thật cẩn thận tiếp nhận gói to, bởi vì không có buột
chặt, chỉ cần thoáng buông tay ra , lục tinh linh kia sẽ bay ra ngoài......
“ Thật đẹp......” Nàng
cầm lấy gói to , từng chút từng chút lục tinh linh ở nàng mắt lóe ra ánh hào
quang động lòng người .
“Thích không? Ta có thể
bắt thật nhiều mang về cho nàng .” Miệng Xích Nhĩ Đa bất giác nhếch lên, ôm
nàng vào lòng nói.
“ Không.” nàng lắc lắc
đầu.
“ Sao?”
“ Mang về chúng nó sẽ
sống không được .” Đây mới là địa phương của chúng nó nên sinh sống .
Nàng cùng Xích Nhĩ Đa
cùng nhau nằm ở trên cỏ, nhìn tinh không chói mắt .
Bất cứ thứ gì, đều có địa
phương nó nên sinh tồn , nhân loại không nên ích kỷ dễ dàng đoạt đi hoặc chiếm
làm của riêng mình .
Hắn không phản đối, đồng
ý lời của nói nàng , lúc này, hắn từ trong lòng lấy ra một vật khá lấp lánh, cố
ý ở trước mắt nàng vung vẩy, chờ đến khi Dạ Thủy Linh nhìn rõ ràng vật kia,
kích động ngồi bật dậy.
Hai tay có chút run run
tiếp nhận bạch ngọc hạng luyện trong tay Xích Nhĩ Đa , đúng vậy, nàng đã không
nhìn lầm , kia đúng là thứ nàng vẫn muốn tìm “ Bạch ngọc hạng luyện“.
Trước kia, khi nàng chưa
đến thời đại này lão nhân , tự xưng là Nguyệt lão gia gia giúp nàng đeo trên cổ
.
“ Chàng...... Chàng làm
sao có vòng ngọc này ?” Không chỉ có tay nhỏ bé của nàng đang run rẩy, ngay cả
thanh âm cũng thế.
“ Sao vậy? Linh nhi không
thích?” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng kinh ngạc , hắn nghĩ đến nàng không
thích lễ vật hắn đưa cho nàng .
“ Không...... Không phải,
chàng trả lời ta trước...... Sao lại có......” Vòng ngọc quan trọng này?
Xích Nhĩ Đa cười khẽ ,
nhớ lại lúc ấy,”Còn nhớ không? Lúc nàng mới đến, vẫn muốn chạy trốn.”
“ Vâng......” Cho tới
nay, nàng đều rất muốn trở về, cho tới bây giờ, nàng phát hiện chính mình đã
không trở về được nữa, bởi vì nàng muốn vĩnh viễn ở bên cạnh người mà nàng yêu
, người đó chính là Xích Nhĩ Đa.
“Có một lần, nàng cưỡi
Cực Phong chạy ra cung, bởi vì không biết tập tính của nó , nàng cũng không
năng lực khống chế nó, chỉ thiếu chút nữa đã bị nó hất xuống ngựa......”Khi đó
thật là thực mạo hiểm.
“ Ách......” Lời nói của
hắn làm cho nàng nghĩ đến đều cảm thấy mất mặt, hiện tại không thể không bội
phục dũng khí hơn người của chính mình lúc đó, nhưng mà chuyện này cùng bạch
ngọc hạng luyện có cái quan hệ gì ?!
“Lúc hai chúng ta trên
đường săn thú đi trong chợ, một luồng ánh sáng trắng đập vào mắt nàng nhớ
không? Tuy rằng chỉ có ngắn ngủn trong nháy mắt.”
Kinh hoàng khi nghe Xích
Nhĩ Đa nói như thế , nàng mới nhớ tới, giống như thực sự đã có chuyện như thế,”
Vâng......”
“ Sau đó, ta liền cho
người đi tìm, cho dù lật tung các gian hàng ở khu chợ đó, cũng muốn đem vật kia
tìm ra, cuối cùng, thủ hạ bổn Vương ở trong tay một lão nhân gia mua lại vật
này với giá gấp ba giá ban đầu, đúng ra, Vòng ngọc này ta định tặng cho nàng từ
lâu, chẳng qua vẫn đều không có cơ hội......” Xích Nhĩ Đa giải thích .
Nước mắt, lại đảo quanh ở
hốc mắt nàng , chẳng lẽ đây là ý trời đã định sao?
Vì cái gì, vì cái gì cố
tình vào lúc này mới để nàng tìm thấy Vòng bạch ngọc này????
Như thế này có ý gì? Nàng
sắp